Sắc mặt thím Vương lúc xanh lúc trắng, hung hăng véo Vương Thi Ngữ một cái.
“Con nhỏ này, người ta cho mày năm nghìn tệ một tháng, mày còn không biết giúp đỡ trong nhà một chút sao?”
“Anh mày kết hôn tốn bao nhiêu tiền trong nhà, lương tâm của mày đâu!?”
Lần này Vương Thi Ngữ khóc thật.
Đáng thương bò tới ôm chân tôi cầu xin tha thứ.
“Chị Ngữ Nịnh, em sai rồi... em bị mờ mắt, em quá hư vinh, nên bỏ ra rất nhiều tiền mua quần áo, mua mỹ phẩm. Chị tha thứ cho em được không, sau này em sẽ không làm chuyện như vậy nữa…”
Tôi lạnh lùng nhìn Vương Thi Ngữ khóc như mưa.
Trước kia tôi luôn cảm thấy cô ta ở nhà mình sống không tốt, coi cô ta như em gái mà yêu thương.
Nhưng bây giờ tôi đã hiểu, một số người đã có số phận nghèo khổ.
Mình đối xử tốt với họ, giúp đỡ họ, họ lại như rắn cắn mình một cái.
Hút máu của mình, ăn thịt của mình.
Tôi đã quyết định cắt đứt với bọn họ.
Trợ lý mặc âu phục chạy vào, đưa hai bản hợp đồng cho tôi.
Tôi cầm lấy bút, nhanh chóng ký tên vào cuối hợp đồng.
Ném lên mặt thím Vương.
“Từ hôm nay trở đi, thím bị sa thải.”
7.
Thím Vương không thể tin nhìn giấy thông báo hủy hợp đồng trên mặt đất.
Không dám tưởng tượng tôi thật sự sẽ sa thải thím ta.
Phát ra tiếng thét bén nhọn nhào lên đánh tôi: “Sao cô dám đuổi việc tôi? Sao cô dám?!”
“Chồng tôi vì cứu ba cô mới chết, cả mấy người nợ nhà chúng tôi một mạng! Cô còn sa thải tôi sao!”
Trợ lý chắn trước người tôi, hất thím Vương ngã xuống đất.
Y tá nhỏ bên cạnh thấy có chuyện bèn vội vàng gọi bảo vệ, hỏi tôi có cần báo cảnh sát hay không.
Tôi bảo cô ấy chờ một chút, có một số việc nên nói rõ tại chỗ, đỡ phải để lại hậu họa.
“Tôi rất cảm kích chồng của thím đã cứu mạng ba tôi, lúc trước tiền trợ cấp cho nhà thím là một trăm năm mươi vạn, tang lễ cũng do nhà chúng tôi bỏ tiền ra làm, phần mộ cũng là nhà chúng tôi tìm giúp, vì bồi thường cho nhà thím, không chỉ trả lương hằng tháng còn cho hai đứa con thím đi học, tương đương với nhà chúng tôi nuôi cả nhà thím nhiều năm như vậy, ân tình lớn hơn nữa cũng trả hết rồi chứ?”
Thím Vương trừng mắt như muốn nứt ra: “Quả nhiên kẻ có tiền mấy người luôn thích lấy tiền bịt miệng, mạng người có thể dùng tiền để cân nhắc sao!”
Thím ta muốn dùng đạo lý để ép tôi, nhưng tôi không chấp nhận điều này.
Không chỉ tôi không chấp nhận, người bên cạnh cũng không chấp nhận.
Mọi người bắt đầu chỉ trích cả nhà thím Vương không biết phải trái.