Phó Tuân, Phó Tuân.

Sau khi cúp máy, trong đầu Sở Chu đều là cái tên này. Ma xui quỷ khiến, cậu lại đi search tên Phó Tuân rồi nhấn vào Weibo của anh.

Ảnh đại diện của anh vậy mà lại là tạo hình của Lâu Tuyết Sinh, xem ra Phó Tuân rất thích nhân vật này. Lướt xuống một chút, bài viết mới nhất là: {Phó Tuân: Bầu trời bước đi mạnh mẽ, quân tử theo đó mà không ngừng vươn lên.}*¹

Sở Chu:?

Chẳng lẽ là lời răn dạy.....? Còn rất dốc lòng.

Sở Chu lại lướt xuống.

{Phó Tuân: Táo thắng hàn, tĩnh thắng nhiệt. Thanh tĩnh vì thiên hạ chính. -《Đạo Đức Kinh - chương 45》}*²

Sở Chu tiếp tục lướt xuống nữa.

{Phó Tuân: Cầm mà doanh chi, không bằng này đã, sủy mà duệ chi, không thể lớn lên. -《Đạo Đức Kinh - chương 9》}*³

Sở Chu lướt đi lướt lại, phát hiện ra nội dung của Weibo không phải là Đạo Đức Kinh mà là Dịch Kinh và Trang Tử, khí thế đắc đạo thành tiên lấp đầy mặt, vô cùng xứng với núi cao nước chảy, sen trắng trà xanh.*⁴

Cậu lướt lại lên đầu trang, xem lại tất cả thông tin của Phó Tuân, xác nhận lại thân phận và tiểu sử, thấy rõ số lượng 6000 vạn người theo dõi trên Weibo, ảnh đại diện là ảnh chụp của Phó Tuân, lại xem lượt chia sẻ chuyển liên tục từ 50 vạn thành 100 vạn.

Với mức độ tương tác này, đây chắc chắn là Weibo của Phó Tuân, cũng không phải là của một vị đạo sĩ nào đó trùng tên trùng họ hết.

Sở Chu lại tiếp tục lướt Weibo của Phó Tuân, mỗi một bài viết đều xem vô cùng tỉ mỉ, rốt cuộc cũng tìm được giữa một đống lời răn dạy của anh có một bài viết tuyên truyền về một bộ phim mới thì mới dám tin tưởng rằng đây thật sự là Weibo của Phó Tuân.

Người này....đạo tâm vững vàng như thế sao? Cũng quá không bình thường rồi!

Sở Chu cả người đều chấn kinh, không khỏi bắt đầu cân nhắc: Người như Phó Tuân, vì cái gì mà cũng sẽ tham gia gameshow chứ?

__________

Phó Tuân chính thức đóng máy đã là một ngày sau. Anh thật sự có chút mệt mỏi, đang chuẩn bị trên đường quay về sẽ ngủ ở trên xe một giấc thì nghe thấy giọng nói của người đại diện Từ Hồng "Hôm nay cậu nghỉ ngơi một chút đi, sáng mai chúng ta sẽ đi đài Thanh Mang kí hợp đồng."

"Hả?" Phó Tuân đang nhắm mắt nghỉ ngơi có chút nghi hoặc "Hợp đồng gì cơ?"

Từ Hồng ngượng ngùng nói "Chị lần trước có đề xuất cho cậu một chương trình giải trí..."

Phó Tuân nhăn mày "Tôi không tham gia chương trình giải trí, chị không nói rõ cho bọn họ sao?"

Từ Hồng không chỉ cảm thấy việc này khó làm mà còn có một chút ủy khuất "Nhưng ông chủ nói cậu cần phải tham gia chương trình này, chị cũng không có cách nào hết....Nếu không thì cậu đi nói chuyện với anh ta đi?"

Phó Tuân nhất thời hết buồn ngủ, mở mắt ra ngồi dậy, thanh ầm trầm thấp ẩn chứa sự tức giận "Anh ta nói với chị như vậy?"

"Đúng vậy." Từ Hồng gật đầu.

"Mẹ nó." Phó Tuân không khỏi cảm thấy có chút đau đầu, dùng ngón tay bóp nhẹ sống mũi, hiếm thấy mà mở miệng mắng chửi người "Chỉ biết cùng tôi đối nghịch, tên chó chết."

Từ Hồng quay ra nhìn ghế trước, biểu cảm trên mặt nhịn không được nghẹn cười. Cô đại diện cho Phó Tuân nhiều năm như vậy rồi nhưng mỗi lần chỉ có thời điểm như này, anh thoạt nhìn mới không giống một người xuất gia vô dục vô cầu mà có tính tình bình thường của một cậu chủ.

"Tên chó chết." Phó Tuân lại nhịn không được mắng một tiếng.

Phó Tuân trong miệng chửi tên chó chết, chính là người lớn hơn anh năm tuổi, anh trai ruột của Phó Tuân - Phó Hàn Xuyên.

Phó Hàn Xuyên là tổng giám đốc của điện ảnh Gia Thiên - công ty quản lý của Phó Tuân, mà điện ảnh Gia Thiên lại là công ty đứng top 5 trong các công ty giải trí trong nước, nhưng thật ra thì đây chỉ là một công ty dưới trướng của tập đoàn nhà họ Phó mà thôi. Nhà họ Phó giàu có không thôi, sự nghiệp lại vĩ đại, Phó Tuân chính là kiểu nếu không thể nỗ lực làm diễn viên cho tốt thì sẽ phải trở về thừa kế một công ty của nhà họ Phó. Đương nhiên, những việc này đều không để cho người ngoài biết, nếu không các fan sẽ đến như thủy triều mãnh liệt.

"Phó, Hàn, Xuyên!"

Phó Tuân không ngủ nữa, quyết định nhanh chóng chạy về công ty tìm Phó Hàn Xuyên để nói chuyện. Không khí xung quanh anh bị ép xuống cùng cực, tiếng nói thấp tàn nhẫn đến nỗi có thể cấu ra được sự phẫn hận vô hạn.

Tây trang của Phó Hàn Xuyên thẳng thớm không nhiễm một hạt bụi, cầm văn kiện dựa vào bàn làm việc, lười biếng mà vươn đôi chân thon dài, dùng bút vẽ vẽ viết viết như thật. Nhìn thấy Phó Tuân đến, khuôn mặt đẹp trai làm bộ làm tịch mà cười "Ồ, đây không phải là em trai tốt của anh sao? Đi xa như vậy mà đến đây cũng không báo trước cho anh."

"Tôi không nhận chương trình giải trí." Phó Tuân gằn từng chữ một, cường điệu nhấn mạnh "Bất kể như thế nào thì cũng không nhận."

"Đừng ồn ào, anh nghe được." Phó Hàn Xuyên đóng tài liệu lại "bang" một tiếng, không nhanh không chậm nói "Nhưng không được đâu, cậu bắt buộc phải đi."

Phó Tuân như lâm đại địch "Anh cố ý chỉnh tôi?"

Phó Hàn Xuyên khinh miệt mà kêu một tiếng, khoanh tay chế nhạo "Mẹ nó, ai bảo cậu lần trước mắng anh là tên chó chết, chạy nhanh đi nhận giáo huấn đi, về sau nhớ rõ phải tôn kính người làm anh là anh đây."

Phó Tuân hừ lạnh "Nếu tôi không đi, anh cũng không có cái gì để uy hiếp tôi đâu."

"Haizzz...thật đáng tiếc." Phó Hàn Xuyên tỏ vẻ lo lắng mà nhíu mày, không chút hoang mang mà lấy điện thoại ra mở khóa màn hình, ngữ khí từ từ "Anh nhớ rõ là anh vẫn còn có một vài thứ không hay ho lắm thuộc về cậu từ lúc trước đấy, để xem là có cái gì thú vị để đăng lên..."

"Anh mẹ nó..."

Phó Tuân bộ dạng muốn đoạt lấy điện thoại lại bị Phó Hàn Xuyên đoán được trước một bước, cầm điện thoại di động linh hoạt đổi từ tay này sang tay kia giấu ở sau lưng, động tác nước chảy mây trôi.

"Ha, không được." Phó Hàn Xuyên khẽ cười một tiếng, giơ ngón trỏ đung đưa trái phải trước mặt Phó Tuân.

Phó Tuân không có kế sách, đành phải bại trận, bất đắc dĩ mà ngồi xuống sofa nhỏ, nhận thua nói "Phục anh rồi, tôi đi, haizzz..."

Phó Hàn Xuyên cầm tài liệu gõ vai Phó Tuân, tận tình khuyên bảo nói "Chương trình giải trí không phải là một nơi rất tốt sao? Làm gì mà phải kháng cự như vậy, anh xem cậu cũng có thể trút được gánh nặng để đi chơi, dính một chút không khí vui vẻ mà."

Phó Tuân trừng mắt nhìn hắn, chất vấn nói "Anh nói thật đi, có phải anh là nhà đầu tư rồi muốn đá tôi vào đó để tạo đề tài có đúng không."

Phó Hàn Xuyên đột nhiên im lặng, nhẹ nhàng ho một tiếng rồi liếc sang chỗ khác, hiếm thấy xấu hổ mà nói "Khụ, vợ của anh....đầu tư."

Phó Tuân "...." Không thể nói nổi.

"Yên tâm đi, anh đối xử với người nhà vô cùng tốt." Phó Hàn Xuyên ngồi xuống "Còn có người đi tham gia cùng cậu nữa."

"Cái gì?" Phó Tuân đột nhiên có loại dự cảm bất lành.

"Là em đây." Một giọng nữ thanh lệ cách đó không xa vang lên, ở cửa xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp chói mắt, tươi cười dịu dàng "Đã lâu không gặp hai anh."

"Ồ, Nam Phong, tới nhanh lắm." Phó Hàn Xuyên đi tới ôm cô, sau đó bóp mặt cô nàng, nở một nụ cười đầy sắc bén "Sờ có vẻ vẫn còn thật lắm, anh còn tưởng rằng em sẽ thật sự đi phẫu thuật thẩm mỹ."

"Trời ơi, em là trời sinh tự nhiên, phẫu thuật gì đấy đều là người ta cố ý bôi đen cho em..." cô vốn còn muốn âm dương quái khí* mà giả vờ thân thiện, nhưng mà mặt bị bóp đến biến dạng, cô lập tức bắn một ánh mắt hình viên đạn "Con mẹ nó tên chó chết, còn muốn bóp bao lâu, buông ra!"

Phó Hàn Xuyên buông tay xuống còn cảm thấy rất ủy khuất "Nói gì thì nói, sao lại hung dữ với anh của em cơ chứ."

Phó Tuân nhìn thấy người tới, cảm thấy nhân sinh vô vọng mà thở dài một tiếng, nằm liệt trên sofa hoàn toàn giả chết.

Cô nàng tên là Hạ Nam Phong, là một nữ diễn viên lưu lượng nổi tiếng, cũng là em họ của Phó Hàn Xuyên và Phó Tuân. Tính cách tóm lại là: Khi yên thì yên lặng như thiếu nữ khuê các, khi động thì nhanh như thỏ trốn chạy.

Từ nhỏ Phó Tuân đã bị Phó Hàn Xuyên và Hạ Nam Phong liên thủ cùng nhau chỉnh đốn thể xác và tính thần đầy mỏi mệt rồi. Không nghĩ tới nhiều năm sau rồi mà vẫn trốn không thoát khỏi sự xui xẻo này.

Hạ Nam Phong cúi đầu chọc chọc Phó Tuân "Tại sao khi em vừa đến thì anh Tuân liền bắt đầu giả chết vậy, như vậy là không thích em hả?"

Phó Tuân dùng cánh tay che mắt, bất lực mà oán giận với Phó Hàn Xuyên "Anh khiến em ấy tới làm gì, chê cuộc sống hàng ngày của tôi tốt quá à?"

Phó Hàn Xuyên bộ dạng oan uổng như ý tốt bị hiểu nhầm, buông tay nói "Anh là sợ cậu trải đời chưa nhiều, không cẩn thận là bị người ta bôi đen bắt nạt, nên mới bảo em họ cậu chăm sóc cho cậu."

"Đúng vậy." Hạ Nam Phong ở một bên giúp đỡ gật đầu, giơ ngón cái lên thề son sắt với Phó Hàn Xuyên "Yên tâm, chị dâu tương lai sẽ phải trải qua đôi mắt kiểm nghiệm của em, tuyệt đối sẽ không ăn phải ngó sen đâu."

Phó Hàn Xuyên nhịn không được cười ra tiếng "Haha, anh trả chị dâu tương lai lại cho em, nếu cứ đi theo hướng này thì tương lai anh Tuân của em có khi lại nguyện suốt đời ăn chay niệm Phật đấy."

Phó Tuân tức giận ngẩng đầu, âm trầm nói "Phó Hàn Xuyên, tôi mẹ nó phải giết chết anh..."

"Thế nào, vẫn là Đấu Chiến Thắng Phật à?" Phó Hàn Xuyên trêu chọc.*⁶

Phó Tuân "..."

Anh dỗi không cãi được, đành phải nhận thua, vùi vào sofa phiền muộn vô cùng "Các người vui vẻ thì tốt rồi, không cần phải xen vào sự sống chết của tôi đâu..."

$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$

Editor: YingTheBunny tại Wattpad.

*¹: https://www.facebook.com/share/p/iPfVmb7m3bcPvtCA/?mibextid=oFDknk

*²: Dịch xuôi: Nóng thắng lạnh, yên thắng nóng. Thanh tĩnh mà chính (thắng?) được thiên hạ.

https://khoahoctamlinh.vn/dao-duc-kinh-chuong-45-hong-duc-3321.html

*³: Nói về sự thăng trầm của cuộc đời, dài quá nên không dịch xuôi đâu, vào link đọc nha:(

https://khoahoctamlinh.vn/dao-duc-kinh-chuong-9-van-di-3285.html

*⁴: Trang Tử: Một triết gia và tác gia Đạo giáo, sau này tác phẩm của ông đều được gọi là Trang Tử.

Dịch Kinh: https://nhantu.net/DichHoc/DICHKINHYEUCHI/DKYCmucluc.htm

*⁵: Nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra (Cre: Wordpress Leo săn Sư Tử).

*⁶: Đấu Chiến Thắng Phật: Là Tôn Ngộ Không á:)))

P/S: Chương này ngắn quá chừng UwU. Mấy tháng nay tui bận tốt nghiệp, nhưng giờ xong rồi nè, tầm hết tháng 7 tui mới bắt đầu đi xin việc nên là sẽ cố gắng đánh và đăng lên cho mọi người nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play