Phó Tuân đeo kính râm, dựa vào xe ở trong hầm đỗ xe bên cạnh đám đông. Qua một lúc lâu, Phó Trì mới chậm rãi xuất hiện ở trong tầm nhìn của anh.

Phó Trì vừa nhìn thấy Phó Tuân thì đã giúp anh tháo kính râm xuống, cười nói "Ái chà, còn đeo kính râm cơ đấy, mới không gặp nhau có ba ngày mà càng ngày cậu lại càng biết cách ngụy trang nhỉ*¹."

Phó Tuân "tch" một tiếng, cướp kính râm về, ngẩng đầu lên nhìn thấy hắn đang đội mũ, búng nhẹ vào vành mũ của hắn một cái, không nhanh không chậm mà cãi lại "Cậu còn đội mũ đây này."

Phó Trì "......"

Phó Tuân nhìn thấy kiểu tóc của hắn thì đơ ra "Pft."

Cái đầu bị che bởi cái mũ chỉ có một lớp tóc hơi mỏng, -- Phó Trì chỉ để lại có một phân tóc thôi.

Phó Trì nổi giận "Cậu cười cái gì hả??? Cười cái rắm! Cười cái rắm ấy!"

Phó Tuân khôi phục lại thành vẻ mặt bình tĩnh, quay đầu sang một bên "Không có, tôi có cười cái gì đâu, nhàm chán."

Sau đó anh lại vô tình liếc mắt nhìn đầu của Phó Trì.

"Pft."

Phó Trì "......"

Phó Tuân chậm rãi mở cửa xe bên ghế phụ ra, giọng điệu trêu chọc mỉa mai "Sao đây, mới vừa bị người ta nộp tiền bảo lãnh ra à?"

Phó Trì nhéo tai anh hét lên "Nộp tiền bảo lãnh cái rắm ấy! Ông đây mới vừa đóng vai hòa thượng xong."

"Biến đi." Phó Tuân đau hết cả tai, trực tiếp đạp hắn một cái, đóng cửa xe lại.

Phó Trì tự giác mà ngồi vào ghế lái, không để ý mà nhỏ giọng hừ một tiếng, dùng tay vuốt cái đầu gai gai của mình "Mái tóc là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm độ đẹp trai của một người, tôi thấy là do cậu đang ghen tị với tôi."

"......" Phó Tuân quay đầu sang bên khác, căn bản là không thèm để ý đến hắn.

"Từ từ." lúc này Phó Trì lúc mới chậm chạp phản ứng lại "Tại sao tôi lại phải lái xe?"

Phó Tuân bình tĩnh nói "Bởi vì tốc độ của cậu quá chậm."

Phó Trì im lặng một lát rồi mới nhớ ra lúc trước hắn luôn chiếm được ghế phụ, sau đó hắn đắc chí nói với Phó Tuân: Chỉ cần tốc độ của tôi siêu nhanh thì việc lái xe khiến người ta mệt mỏi này sẽ không tới lượt của tôi.

"Được thôi." Phó Trì thỏa hiệp, ném tập tài liệu trên tay cho Phó Tuân "Cầm giúp anh của tôi."

Phó Tuân nhìn tập tài liệu, tùy tiện hỏi "Tài liệu thử vai cho phim mà sao lại để cậu cầm?"

Phó Trì khởi động xe, khóe miệng cong lên, cười đắc ý "Haha rốt cuộc thì đạo diễn cũng là vợ của tôi......"

"Nhanh vậy à." Phó Tuân chống đầu lên tay, nghiêng mặt sang nhìn hắn một cái "Lợi hại đấy nhỉ, nhanh như sấm chớp ấy."

"Cậu thì hiểu được cái rắm gì." Phó Trì nói "Ông đây đã theo đuổi rất nhiều năm rồi, được chưa."

Phó Tuân "Ồ" một tiếng, chậm rãi nói "Cậu đóng bộ này không lấy tiền lương à?"

Phó Trì đột nhiên trở nên nghiêm túc "Tôi là nhà đầu tư, đề tài này ở trong nước không làm ra tiền được, không có ai chủ động đầu tư, tôi không muốn nhìn Tú Tú hạ mình tự đi lôi kéo nhà đầu tư."

Phó Tuân cảm thấy có chút ngoài ý muốn "Lỗ mãng thế, nếu bị thua lỗ thì phải làm sao đây?"

"Lỗ mãng?" Phó Trì mỉm cười, thoáng liếc nhìn anh một cái "Nhìn người mà mình thích làm việc mà người ta thích, điều này được gọi là hạnh phúc đó có được không, tôi có nói thì cậu cũng chả hiểu đâu, tôi thấy cậu 800 năm rồi mà vẫn không nở hoa nổi, đồ đầu gỗ."

Phó Tuân "......"

Nói chuyện cùng với Phó Trì khiến anh không biết vì sao mà lại cảm thấy bực.

"Tôi xem cái này được chứ?" Phó Tuân chán muốn chết, bắt đầu lật tài liệu ra xem.

Phó Trì "Không sao, cậu xem đi."

Phó Tuân tùy tiện lật xem, phát hiện đều là những diễn viên không nổi tiếng lắm, không khỏi nghi hoặc "Đạo diễn Vân lúc nào cũng thích tuyển người mới à?"

"À, về vấn đề này, Tú Tú có hơi kén chọn một chút." Phó Trì giải thích "Anh ấy thích dùng những người kiểu này, nhưng lại muốn người ta diễn được, trông cũng không được kém sắc nữa, tốt nhất là những diễn viên có mức lương không cao."

"......" Phó Tuân chửi thầm, đâu chỉ là có một chút, rõ ràng là đãi vàng trong sa mạc.

Phó Trì nở nụ cười "Tôi biết những điều này nghe thì khó lắm, có lúc còn phải dựa vào vận may nữa, nhưng mà vẫn có người hàng ngon giá rẻ đấy, hôm nay vừa gặp được một người, Tú Tú rất vừa ý."

Phó Tuân không chút để ý lắm, "Ừ" một tiếng, lật đến phía sau của tài liệu, nhìn thấy tên và ảnh chụp của một người thì đột nhiên ngẩn ra "Sở Chu?"

Phó Trì đỡ tay lái, nhìn về phía trước, thuận miệng nói tiếp "À, đúng rồi, chính là Sở Chu, là một em trai nhỏ không tệ đâu...... Cậu quen người ta à?"

"Ừ." lúc này Phó Tuân mới tỉnh lại "Lúc đi quay chương trình giải trí thì quen nhau......"

Phó Tuân đột nhiên trở nên do dự, nhất thời không biết nên dùng loại quan hệ gì với Sở Chu, đồng nghiệp? Cảm giác quá xa lạ, bạn bè? Anh cảm thấy hai người bọn họ chưa thân thiết đến thế, nhưng đúng là anh khá quý Sở Chu......

Phó Trì không biết Phó Tuân đang rối rắm cái gì, chỉ cảm thấy như anh còn có lời chưa nói xong, thúc giục nói "Quen nhau......?"

"Nam diễn viên." Phó Tuân cân nhắc nửa ngày, cuối cùng cũng tùy tiện tìm được một từ để nói cho có lệ "Là một nam diễn viên mà tôi quen được lúc đi quay chương trình giải trí."

"......" Phó Trì không còn gì để nói.

Nếu không thì sao đây, cậu ta còn có thể là một nữ diễn viên à? Yêu cầu cậu chú ý tới câu hỏi của tôi một chút?

"Đúng là cậu ấy ổn lắm." Phó Tuân đánh giá đúng trọng tâm.

Phó Trì nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên lại trở nên vui vẻ "Là một em trai nhỏ rất biết ý, diễn một cảnh ngắn với tôi xong còn cố ý khen tôi nữa, rất tôn trọng người khác, giống như động vật nhỏ vậy......"

Phó Tuân đột nhiên nhớ tới lúc còn ở trường quay 《Giang Hồ Chiết Đao Lệnh》, Sở Chu đứng trước mặt mình nhút nhát sợ sệt nói cảm ơn, rõ ràng*² gọi "Thầy Phó"......

Không biết vì sao, giống như có cái gì đó đang nhẹ nhàng móc lấy trái tim của anh vậy, khiến anh không thể không để ý tới được.

Phó Tuân im lặng một lúc lâu rồi đột nhiên mở miệng hỏi "Cậu ấy gọi cậu là gì."

Phó Trì bị bối rối bởi câu hỏi không đầu không đuôi này "Hả?"

"Tôi hỏi là, cậu ấy gọi cậu là gì." Phó Tuân lặp lại một lần, giọng nói hơi thấp, lại có phần hơi nghiêm túc.

"......" Phó Trì cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng vẫn thành thật trả lời "À...... anh Trì á, làm sao vậy?"

Móc câu ở trong lòng biến mất trong nháy mắt, Phó Tuân đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, khóe môi hơi cong lên nhưng nhỏ đến nỗi không ai có thể nhìn ra "Ồ, tôi biết rồi, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi."

Phó Trì "......?" Cậu có bệnh gì vậy.

Hắn có chút kỳ quái mà nhìn Phó Tuân một cái, giống như là đã nhận ra được một sự biến hóa vi diệu.

Có chuyện rồi.

Phó Trì chưa đã thèm mà nói thêm "Trông Sở Chu rất đẹp trai, thực lực cũng không tệ, tôi thấy cậu ấy đã ra trường nhiều năm như vậy rồi, theo lý thuyết thì không thể nào vô danh như vậy được."

Phó Tuân nhận ra ẩn ý ở trong lời nói của hắn, hơi nhíu mày "Cậu có ý gì?"

"Những chuyện kỳ lạ thì tất nhiên sẽ có vấn đề, tôi đã từng nhìn thấy những người như cậu ấy rồi." Phó Trì tỏ ra bí ẩn "Nếu như cậu có hứng thú thì có thể đi điều tra thử, nói không chừng lại có thể tra được một ít chuyện cũ thú vị đấy."

Phó Tuân im lặng một lát rồi bình tĩnh nói "Tại sao tôi lại muốn điều tra người khác cơ chứ, nhàm chán."

"Rốt cuộc thì buôn chuyện cũng là chuyện thường ngày của loài người mà." Phó Trì thẳng thắn cười nói "Tôi chỉ tùy tiện nói mà thôi."

Phó Tuân ngẩng đầu nhìn Phó Trì ở trong gương, anh không lên tiếng.

Sau khi xuống xe, Phó Trì đột nhiên mở miệng "Đúng rồi, tôi có chuyện muốn nói với cậu......"

Phó Tuân "Chuyện gì?"

Phó Trì dừng một chút, tựa như đang nghĩ tới điều gì đó, khóe miệng đột nhiên nở một nụ cười xấu xa "Quên đi, không nói nữa, về sau cậu sẽ biết."

"......" Phó Tuân không vui nhíu mày, vô cùng ghét bỏ "Có bệnh à."

__________

Sáng thứ hai, ở viện phúc lợi hàng đầu thành phố B.

Sở Chu đeo kính đen, cõng bọc đàn ghi-ta ở trên vai, đứng ở cổng sau của viện. Chỉ một lát sau, cổng sau làm bằng sắt được mở ra, một người phụ nữ trung niên quàng khăn đi ra, tuy rằng trên mặt có rất nhiều dấu vết của năm tháng, nhưng đôi mắt của bà vẫn sáng ngời và đẹp đẽ như cũ.

"Mẹ, mẹ đến rồi." Sở Chu lập tức đi lên đón bà, tặng cho bà một cái ôm.

Mẹ Sở lôi kéo cánh tay của cậu, cẩn thận ngắm nhìn, cuối cùng còn vỗ mặt cậu, giả vờ tức giận nói "Sao con lại gầy như vậy, tiền kiếm được không đủ ăn sao? Không phải mẹ đã nói là con phải ăn nhiều thịt lên à?"

"Đâu ra, không có, con có gầy đâu......" Sở Chu vừa lý lẽ vừa đẩy mẹ Sở đi vào trong "Được rồi, đi vào thôi, khó khăn lắm con mới có thời gian rảnh để tới giúp mẹ, chúng ta mau đi vào đi."

Mẹ Sở là hộ lý của viện phúc lợi, lúc Sở Chu không có việc gì để làm, cũng không muốn cắt ghép video thì sẽ đến nơi này giúp bà, thuận tiện hỗ trợ chơi với những đứa trẻ ở đây.

"Đây là lần đầu con đi vào từ cổng sau, đúng là có hơi không quen." Sở Chu đút tay vào túi, vừa đi theo mẹ Sở về phía trước, vừa quan sát cây cối ở xung quanh "Sao hôm nay cổng chính của viện lại không được vào, mẹ còn cố ý gọi điện bảo con đi cổng sau."

Mẹ Sở trả lời "Mẹ cũng không rõ lắm, hình như viện trưởng sẽ tiếp đón một người quan trong ở cổng trước."

Sở Chu nghi hoặc "Một người quan trọng?"

"Là chuyện tốt đấy, có người quyên góp cho chỗ này." mẹ Sở quay đầu lại cười nói "Lát nữa con chơi với bọn trẻ ở đằng sau thôi, đừng đi lung tung."

Sở Chu gãi đầu "Không biết bọn trẻ có còn nhớ con không nữa......"

Mẹ Sở bất ngờ vạch trần cậu "Sao mà không nhớ được, con có đi lâu lắm đâu, cứ lâu lâu là lại tới chơi một lần. Còn nói là muốn đi làm ngôi sao lớn cơ đấy, có ngôi sao nổi tiếng nào mà rảnh rỗi như vậy không."

"Làm ơn đi mà, mẹ......" Sở Chu làm nũng bóp vai mẹ Sở "Mẹ cho con một tí mặt mũi đi."

"Ấy! Là anh Tiểu Chu kìa!"

Bọn họ đi đến sảnh lớn, nơi này được dùng làm khu vui chơi cho bọn trẻ, chưa gì mà chân của Sở Chu đã bị một bé gái bám lên.

"Haha." Sở Chu bế bé gái lên ước lượng, lại nhẹ nhàng đặt bé xuống "Em tăng cân rồi."

"Anh Tiểu Chu, em xem phim anh đóng ở trên điện thoại đó!" các bạn nhỏ đều tiến lên vây quanh cậu, trong đó có một bé gái kích động kêu lên.

Còn có các bạn nhỏ khác cùng nhau mồm năm miệng mười mà phụ họa.

"Ái chà, thật sao?" Sở Chu ngồi xổm xuống "Anh có đẹp không?"

"Nữ chính không thích anh đâu!"

"Anh ít đất diễn quá đi."

"Anh chả có cảm giác tồn tại gì cả."

"Anh chết sớm quá."

Sở Chu "......"

Vạn tiễn xuyên tim.

Sở Chu nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt của một đứa bé, giọng nói dịu dàng giả vờ giận dữ, còn có sự trêu đùa "Nếu như anh mà không chết sớm thì làm sao có thời gian đến đây chơi với mấy đứa được."

Mẹ Sở mẹ đang đứng gần một cái bàn, có một hộ lý khác hâm mộ nói "Con trai chị dịu dàng thật đấy."

Mẹ Sở mỉm cười rồi lại thở dài "Haizzz, đúng vậy, nó vẫn luôn như thế. Chị chỉ hy vọng là thằng bé ở bên ngoài không bị bắt nạt mà thôi......"

__________

Lúc này, ở cổng trước của viện phúc lợi.

Phó Tuân mặc một bộ suit thẳng thớm, đi sau Phó Hàn Xuyên, vẻ mặt vô cảm mà nhìn một đống người khách sáo tới lui với nhau, chán chết mất.

Phó Hàn Xuyên nhìn về phía sau, nhỏ giọng nhắc nhở "Này, cậu đừng có ngủ ở đây."

Phó Tuân vừa mới chuẩn bị đứng ngủ gật, bị nhắc nhở thì giật mình tỉnh lại. Anh nhìn Phó Hàn Xuyên nói chuyện khách sáo cùng với một đống người lạ, không chỉ ra hình ra dáng, mà khí thế cũng sẽ không thua. Chỉ có lúc này, anh mới có thể khâm phục anh trai của mình, rốt cuộc thì những việc như phải hư tình giả ý nói chuyện cùng những người này, anh vẫn luôn không làm được.

Những việc cần phải làm tiếp theo đại khái là thuyết trình và tham khảo ý kiến, Phó Tuân cũng không nhớ rõ bọn họ đã làm gì, bởi vì toàn bộ hành trình anh cứ như đi vào cõi thần tiên, cho đến khi Phó Hàn Xuyên đi tới nói "Anh còn muốn bàn bạc một số việc quan trọng với người ta, hay là cậu tự đi dạo một lúc đi?"

Lúc này Phó Tuân mới tỉnh táo lại. Trạng thái này làm anh nhớ tới lúc mình vẫn còn học cấp ba, khi mà chuông tan học tiết toán vang lên.

Thế nên anh bắt đầu đi dạo trong viện phúc lợi, giống như dân thất nghiệp mặc suit rồi đi lang thang ấy. Viện phúc lợi rất lớn, trên đường cũng không có người, ven đường trồng đầy cây ngô đồng, có vẻ hơi vắng vẻ.

Cho đến khi vang lên một tiếng hát.

Trẻ em ở đây cũng được học ca hát à?

Phó Tuân tò mò, đi theo tiếng hát để tìm vị trí, anh đứng lại trước cửa sổ của một căn phòng.

Anh thấy trong phòng có rất nhiều trẻ em đang ngồi trên sàn, trước mặt là một chàng trai đeo kính đen đang hơi cúi đầu xuống ca hát, đôi chân thon dài của cậu đang đỡ một cây đàn ghi-ta, tám ngón tay thon dài, mảnh khảnh mà lại rất trắng, độ cong của môi gãi rất đúng chỗ ngứa, cậu nở một nụ cười mềm mại và thanh lịch.

Tiếng hát vô cùng trong trẻo, Phó Tuân phảng phất như nghe được tiếng suối trong vắt.

Chờ một chút, người này hình như...... Có hơi quen mặt.

$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$

Editor: YingTheBunny tại Wattpad.

*¹: Bịa nhá:))) Gốc của "ngụy trang" là "càng trang", tui đoán chắc là ngụy trang hoặc ăn diện.

*²: Bịa nốt:))) Gốc của "Rõ ràng gọi" là "Giòn giòn":) ừm...nghe xong cũng hỏi chấm lắm đúng không, haha cmn giòn giòn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play