Sở Chu ở trên xe nghiêm túc đọc kịch bản của mình, cảnh quay đúng là không nhiều lắm, ở dạng phim truyền hình này thì cơ bản cũng chỉ là cậu lộ ra mỗi cái mặt ở đó thôi.

Việc này cũng tương đối phù hợp với nguyên tác, bởi vì trong hệ liệt giang hồ của tác giả này có rất nhiều truyện, 《Giang hồ chiết đao lệnh》 chỉ là một quyển trong số đó thôi. Trong nguyên tác, Liễu Mộng Quy phải đến đoạn kết mới xuất hiện do lúc đó Lâu Tuyết Sinh muốn thoái ẩn giang hồ, sau đó tác giả viết thêm chuyện xưa mới khiến cho nhân vật này có đất để diễn.

Có thể thấy được, biên kịch cùng đạo diễn đều rất dụng tâm với việc giữ nguyên cốt truyện, cực kỳ chiếu cố cho fan nguyên tác. Nếu không, vì tiết kiệm chi phí, nhân vật Liễu Mộng Quy này có thể hoàn toàn không cần xuất hiện.

Cho nên chẳng sợ việc diễn viên không có tí kỹ năng diễn xuất nào, Sở Chu cũng chỉ có thể cố gắng hết mình diễn cho tốt nhân vật này thôi. Rốt cuộc thì Liễu Mộng Quy cũng là một nhân vật có uy tín danh dự trong hệ liệt giang hồ của tác giả, các fan nguyên tác cũng cảm thấy nhân vật này tương đối quan trọng, nên không thể diễn qua loa có lệ được.

Không lâu sau, Sở Chu đã đến đoàn phim. Đoàn phim thế mà lại là ở một khu phong cảnh, nghe nói là vì đạo diễn rất thích các cảnh quay có bối cảnh thật nên mới hay mang đoàn phim của mình chạy khắp nơi.

Bạn của chị Mạc là một nhân viên làm việc ở đoàn phim, hắn nói bản thân là trợ lý của phó đạo diễn, hắn đưa Sở Chu đến phòng hóa trang rồi mới khách khí mà giải thích đầu đuôi sự việc "Cái người đã nhận vai diễn này đột nhiên lại có một chút sự cố nhỏ nên không thể đến diễn được nữa, đạo diễn của chúng tôi thì lại thích sự hoàn mỹ nên không muốn tùy tiện mời một người qua đường bình thường hoặc diễn viên quần chúng tới làm khách mời... may mà có thầy Sở kịp thời cứu giúp, nếu không thì tiến độ quay của đoàn phim chúng tôi sẽ bị trễ mất.".

"Đâu có, đâu có." Sở Chu vội vàng xua tay, ngượng ngùng mà cười "Người có được cơ hội làm việc là tôi, hẳn nên là do tôi nói cảm ơn mới đúng.".

"Đúng lúc bây giờ là giờ nghỉ trưa, mà khu phong cảnh này lại không có nhiều nơi để nghỉ ngơi lắm nên hiện tại đạo diễn của chúng tôi cũng đang ở bên trong, một phòng mà có nhiều công dụng." Trợ lý dừng lại ở trước cửa phòng hóa trang, ngượng ngùng cười một tiếng, ý bảo Sở Chu tự mình đi vào "Tôi đi nói với đoàn phim chuẩn bị hợp đồng cho cậu, lát nữa sẽ cho chị Mạc xem trước, cậu cứ chuẩn bị diễn cho tốt.".

Sở Chu mỉm cười nói cảm ơn "Vất vả cho anh rồi.".

Sau khi tiễn trợ lý đi, Sở Chu hít sâu một hơi rồi đẩy cửa bước vào phòng hóa trang. Đạo diễn đang ngồi ở trên ghế xem điện thoại, nhìn thấy Sở Chu đi vào thì định lịch sự đứng dậy. Sở Chu vội vàng tiến lên bắt tay chào hỏi, cũng giới thiệu bản thân mình một chút "Xin chào đạo diễn Đặng, tôi là Sở Chu.".

Đạo diễn tên là Đặng Trác, là một người đạo diễn có ưu tú trong giới, chuyên môn quay phim võ hiệp cùng chính kịch lịch sử, còn đạt được một ít giải thưởng. Tuy rằng Sở Chu chưa từng xem qua phim của ông, nhưng cũng biết ông là một người nghiêm khắc có tiếng, thích theo đuổi sự hoàn mỹ cho nên trong lòng cậu không khỏi có chút run sợ.

Ngoại hình của Đặng Trác có hơi béo, ít khi cười nói, đeo kính mắt không gọng, nhìn qua thì là một người nghiêm túc cùng văn nhã. Ông đánh giá Sở Chu từ trên xuống dưới, mở miệng nói "Trông cậu cũng nhanh nhẹn, có vẻ non nớt, cũng có một ít vẻ đẹp của Liễu Mộng Quy đấy, mau đi thay quần áo rồi trang điểm đi.".

Sở Chu thay xong quần áo thì cùng với chuyên viên trang điểm đội tóc giả và đeo trang sức. Chị gái trang điểm cho cậu thật lòng mà khen ngợi "Anh đẹp trai có làn da đẹp thật đấy, cậu vừa mới bắt đầu đi diễn nhỉ? Cảm giác tuổi của cậu có hơi nhỏ, như kiểu vừa mới thành niên vậy.".

Sở Chu có chút xấu hổ mà cười "Tôi đã đi diễn được mấy năm rồi, khả năng là do tuổi của tôi nhỏ nên mới như vậy thôi.".

Chuyên viên trang điểm cười haha nói "Mọi người trong giới giải trí đều mong mình có thể nhìn trẻ tuổi một chút, đây là chuyện tốt mà.".

Đúng lúc này, Sở Chu nghe thấy có người đẩy cửa đi vào, bởi vì chị gái trang điểm vẫn đang hết sức chuyên chú bôi chét ở trên mặt cậu nên cậu không thể quay ra để nhìn xem là ai được. Lúc này, cậu nghe thấy đạo diễn đang nằm liệt ở trên ghế đột nhiên đứng dậy "Phó Tuân, cậu quay lại nhanh vậy à? Không phải là cậu muốn đi dạo hả?".

Người tới vậy mà lại là Phó Tuân sao!!

Đột nhiên Sở Chu cảm thấy khẩn trương vô cùng, từ lúc edit xong video cho CP Cửu Ngũ, cậu luôn có loại cảm giác giật mình này. Cứ như cô nương cổ đại đi cầu nhân duyên cho mình cùng người trong lòng vậy, cũng trộm dùng dây tơ hồng buộc vào với nhau, lo sợ bị người khác phát hiện.

Nhưng mà cái video đó cũng không phải là do cậu muốn làm! Hơn nữa cậu cũng không yêu thầm Phó Tuân, rốt cuộc là cậu sợ cái gì cơ chứ. Sở Chu không nhịn được mắng mỏ bản thân ở trong lòng.

"Bên ngoài có chút lạnh." Giọng của Phó Tuân rất trầm, giống như là vừa mới ngáp một cái vậy. Hắn nghiêng đầu, để ý đến Sở Chu "Người này là ai vậy?".

"Đây chính là đồ đệ của cậu đấy." Đặng Trác điềm nhiên nói.

Sở Chu trang điểm cũng đã xong, cậu vội vàng đứng dậy chào hỏi nhưng vì khẩn trương mà có chút lắp ba lắp bắp "Xin... Xin chào thầy Phó, tôi là Sở Chu.".

"Chào cậu." Phó Tuân gật đầu.

Sở Chu ngẩng đầu lên để nhìn rõ Phó Tuân.

Phó Tuân đang mặc trang phục của nhân vật, trên đầu đội phát quan, áo bào màu trắng, mặt mày đẹp đẽ thanh khiết như hòn ngọc quý, quả nhiên là như ánh trăng trên mặt hồ vào mùa thu, mang lại một cảm giác rất là tiên khí.

Phong cảnh nơi này rất đẹp.*¹

Nhưng gây mất hứng chính là Phó Tuân đang cầm một cái bình giữ ấm siêu to trong tay. Nó to đến mức có thể so sánh với cái ấm nước vậy.

Phó Tuân mặt không đổi sắc, nhìn về phía Sở Chu "Cậu muốn uống nước ấm à?".

Sở Chu có một chút sửng sốt "Dạ?".

Phó Tuân cầm lấy một cái cốc sạch sẽ trên bàn rồi đổ nước vào đó, còn nghiêm túc mà bổ sung "Có cẩu kỷ dùng để dưỡng sinh.".

Sở Chu bất ngờ "À???" một cái.

"Hahahahahahahahahaha.".

Sở Chu còn đang ngây người thì bị đạo diễn bất thình lình cười to câu đi sự chú ý.

Đặng Trác đứng dậy trêu ghẹo "Cái cậu thanh niên họ Phó này cứ như người lớn tuổi sắp sửa nghỉ hưu vậy. Đừng để cái bộ dạng như nam thần của cậu ta lừa cậu.".

Sở Chu thẹn thùng cười cười, nghĩ thầm hóa ra đạo diễn Đặng cũng không có nghiêm túc như vẻ bề ngoài.

Đặng Trác lại gần hai người, xem xét lại Sở Chu từ trên xuống dưới một lần nữa "Nhìn ngoại hình cậu cũng ổn đấy, trang phục cũng rất vừa người. Đã học thuộc được lời thoại chưa?".

"Đã thuộc rồi, học thuộc là cần thiết mà." Sở Chu thật thà mà gật đầu.

Đặng Trác trêu chọc nói "Cậu xem, vẫn là phải có sự đối lập mà, Liễu Mộng Quy xuất hiện, Lâu Tuyết Sinh liền có vẻ già rồi.".

Phó Tuân đang uống trà, nghe được lời nói này thì nghi ngờ nhìn sang lại bị Sở Chu hiểu nhầm rằng anh không có ý tốt. Phải biết rằng, giới giải trí có rất nhiều người sợ mình trông có vẻ già.

Sở Chu vội vàng xua tay giải thích "Không có, không có. Trông thầy Phó cũng rất trẻ trung, hơn nữa còn đặc biệt đẹp trai..." vừa nói vừa nhìn trộm phản ứng của Phó Tuân.

Phó Tuân nghe được Sở Chu khen mình đẹp, thầm nghĩ rằng phản ứng này là bình thường, nên cũng không để ý lắm mà nhìn về hướng khác.

Đến lúc bắt đầu quay, Sở Chu nhìn thấy hóa trang của Phó Tuân có sự thay đổi, tóc giả của anh có thêm vài sợi tóc bạc xen kẽ, chắc là để thể hiện tuổi tác hiện tại, dù sao thì trông cũng càng có thêm tiên khí từ trong xương, rất đẹp.

Cảnh quay của Liễu Mộng Quy không nhiều lắm, tóm lại là trông đều có vẻ rất đơn giản. Đầu tiên là cùng với Lâu Tuyết Sinh đi giao lưu võ hiệp trong giang hồ với mọi người, sau đó thì đứng ở đằng sau Lâu Tuyết Sinh làm nền.

Giống với trong tiểu thuyết, thời tiết hiện tại có chút lạnh. Nhưng để biểu hiện được việc Liễu Mộng Quy trẻ tuổi, thân thể khỏe mạnh nên cậu chỉ mặc có một kiện áo cổ trang màu đen đơn bạc, tóc đuôi ngựa buộc cao trên đỉnh đầu, một tay đỡ chuôi kiếm ở eo, từ xa nhìn lại mang đến một cảm giác lạnh lùng vô cảm. Nhưng mặt Sở Chu lại cố tình ôn nhu một cách tự nhiên, mũi cao môi mỏng, ánh mắt kiều diễm ẩn tình quyến rũ.

Đây cũng là lý do tại sao đạo diễn đối với ngoại hình của Sở Chu tương đối hài lòng. Hình tượng của Liễu Mộng Quy trong nguyên tác chính là vừa lạnh lùng vừa không dễ tiếp cận, nhưng thật ra lại như được tắm trong ánh mặt trời ấm áp và gió xuân, động lòng người mà không tự biết.

Rốt cuộc cũng đến cảnh diễn cuối cùng, cũng chính là cái kết của chuyện xưa mà Lâu Tuyết Sinh muốn thoái ẩn giang hồ diễn cùng với Liễu Mộng Quy.

Bọn họ quay ở một vách núi, bốn phía đều là núi cùng cây cối cao ngất, xung quanh một mảnh yên tĩnh, chỉ có gió lạnh thổi qua các hang động âm vang. Đạo diễn ngồi ở sau máy quay chỉ đạo, từ đầu đến cuối các điểm cần thiết đều nói qua một lần.

Sở Chu có chút khẩn trương đến thân mình cứng ngắc. Nghe đạo diễn chỉ dẫn xong thì yên lặng tính toán ở trong lòng, hít sâu vài hơi rồi nỗ lực đắm chìm vào nhân vật.

Nhưng không ổn chính là lúc Phó Tuân chuẩn bị nói ra câu thoại đầu tiên thì Sở Chu không nhịn được mà hắt xì một cái. Đầu tiên, hiện trường im lặng đến quỷ dị. Sau đó tiếng cười của mọi người đều vang lên.

Sở Chu xấu hổ đến mức nổi cả da gà, gương mặt cúi gằm cũng đỏ au lên, cậu hận không thể đào một cái hố mà chui vào đó.

Trong các nhân viên cuối cùng cũng có người hiểu ra tại sao cậu lại hắt xì "Dù sao thì bây giờ cũng là mùa đông, Liễu Mộng Quy ăn mặc quả thật là có chút ít, sao trước đó cậu không kêu là lạnh cơ chứ.".

Sở Chu sờ mũi lau lau "Tôi không sao đâu...".

Đạo diễn đặng nói vào tai nghe "Thôi thì nghỉ ngơi vài phút rồi bắt đầu lại vậy.".

Sở Chu thở dài, liếc mắt nhìn trộm Phó Tuân, nghĩ thầm bản thân mình không cẩn thận gì cả, lại làm chậm trễ thời gian quay của mọi người, chắc là sẽ bị ghét bỏ nhỉ...

Lúc mà cậu còn đang mải mê suy nghĩ thì có một chị gái mà cậu không quen biết tươi cười thân thiện đưa cho cậu một cốc trà "Tôi là trợ lý của thầy Phó, anh ấy bảo tôi đưa cho anh cốc trà uống cho ấm người.".

"Ah?" Sở Chu giật mình tại chỗ, cứng đờ mà nhận lấy cốc trà còn nghi ngút khói từ trong tay chị trợ lý. Hơi ấm ồ ạt từ đầu ngón tay truyền đi khắp toàn thân, làm cả người thoải mái không ít. Cậu nhẹ nhành nhấp một ngụm, vị ngọt nhàn nhạt ở đầu lưỡi lan tỏa khắp khoang miệng cậu. Vẫn là nước cẩu kỷ từ trong bình giữ nhiệt của Phó Tuân.

Đúng lúc này, Sở Chu thấy Phó Tuân vẫy tay với cậu từ xa, khiến cậu không khỏi hoang mang mà chớp mắt. Chị gái trợ lý cười cười bảo cậu "Thầy Phó gọi cậu qua đó đấy! Đừng để cho anh ấy chờ lâu.".

Sở Chu cẩn thận cầm cốc trà, bước bước nhỏ mà chạy tới, còn chưa kịp đứng vững thì đã cảm ơn Phó Tuân "Cảm ơn trà của thầy Phó! Thật sự... uống rất ngon.".

Phó Tuân nhìn cậu từ đầu xuống chân "Trang phục của cậu quả thật rất mỏng, dù là ai mặc thì cũng đều bị lạnh, trợ lý của cậu đâu?".

Sở Chu ngượng ngùng gãi cổ, mi mắt rũ xuống cười gượng một tiếng "Trợ lý... nghỉ rồi.".

"Không nói cái này vội." Phó Tuân cẩn thận nhìn bốn phía, thấy không có ai chú ý tới bọn họ mới vô cùng thần bí mà móc một thứ ra từ trong tay áo, bỏ vào trong lồng ngực của Sở Chu, đồ vật này vật mà tỏa ra nhiệt độ cực kì ấm áp.

Sở Chu chưa kịp hiểu gì "...?".

Phó Tuân khoanh tay dựa vào tường, từ từ giải thích "Đây là túi giữ ấm của tôi nhưng trông cậu lạnh quá rồi nên cậu dùng đi. Cậu dán ở trong quần áo là được, chỉ là tôi mới dùng qua cái này, nếu cậu không thích thì có thể trả lại cho tôi cũng được.".

"Không không không, tôi tuyệt đối không chê đâu, làm sao mà tôi lại chê được cơ chứ..." Sở Chu được chiều mà sợ dán lại miếng giữ ấm, xong lại nói cảm ơn "Thật sự rất cảm ơn thầy Phó, anh đúng là người tốt.... nhưng mà anh thì làm sao bây giờ?".

Phó Tuân sắc mặt một chút cũng không thay đổi "Tôi cũng không phải chỉ có mỗi một túi này đâu.".

"Ra là vậy..." Sở Chu đột nhiên cảm thấy câu hỏi này của mình có chút ngốc.

Lúc này, có người gọi Sở Chu, cậu nghe được tiếng thì xoay người đáp lại. Phó Tuân vô tình liếc mắt nhìn theo Sở Chu, cả người mặc một màu đen, chỉ có đai lưng buộc eo màu đỏ son làm cho eo cậu trông phá lệ nhỏ hẹp, ấn tượng trực tiếp chính là một từ - tinh tế.

Mày Phó Tuân hơi nhíu, dùng tay vỗ nhẹ eo và lưng của Sở Chu, làm cho cậu hoảng sợ.

Đổi thành người khác, thì việc này có chút giống với quấy rối tình dục. Nhưng khi Sở Chu quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẽ mà nghiêm túc của Phó Tuân thì phản ứng đầu tiên thế nhưng là: Mình làm sai cái gì rồi hả?!

"Quá gầy...".

"Á?".

"Quá gầy, người trẻ tuổi muốn khỏe mạnh thì nên ăn nhiều thịt một chút." Vẻ mặt Phó Tuân đoan chính, nghiêm túc mà giáo dục Sở Chu.

Sở Chu mờ mịt nhìn Phó Tuân đi xa, nghĩ thầm: Thầy Phó không chỉ là người tốt mà lại còn có điểm hơi giống.... mẹ mình nhỉ?

"Bắt đầu quay! Chuẩn bị đi!!".

Đạo diễn Đặng hô to một tiếng đánh gãy mạch suy nghĩ của cậu, Sở Chu nắm chặt nắm tay, lần này nhất định phải làm thật tốt!

$$$$$$$$$$

Editor: YingTheBunny tại Wattpad.

*¹: Ý ẻm là trông PT tựa như cảnh đẹp.

P/S: Đau lưng quá 😑😑😑 tui có sai chính tả ở đâu thì các má bảo tui nha, dù tui đã cố đọc lại mấy lần nhưng cũng không để ý kĩ nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play