Phó Tuân không nhanh không chậm mà đeo bịt mắt lên, không ỷ không dựa đứng ở giữa đệm mềm. Dáng người anh cao gầy thẳng đứng*¹, bịt mắt màu đen che khuất đôi mắt thâm thúy, ẩn chứa một chút lạnh lùng, thế nhưng quý giá mà lộ ra chút ôn hòa, mà nửa khuôn mặt bên dưới càng hiện ra sự hoàn mỹ hơn, phác họa ra vẻ bình tĩnh, không lo sợ trước sóng gió mà còn có khí chất cấm dục.
Đẹp tới nỗi tùy tiện chụp ảnh cũng đều thành mặt bìa tạp chí.
Nhiếp ảnh gia mạnh mẽ chụp ảnh Phó Tuân một trận. Lâm Vũ Thanh thấy thế trêu ghẹo nói "Thầy nhanh chạy đi chụp lúc còn tốt đi, đợi một lát nữa nam thần lớn họ Phó sẽ phải đóng băng hình tượng này."
Phó Tuân làm như không có dấu vết mà cong khóe môi "Sao cậu lại biết lát nữa người phải đóng băng không phải là cậu?"
"Ha, Phó Tuân vậy mà lại khinh thường hai người chúng ta." Hạ Nam Phong giả vờ tức giận mà vén tay áo, bộ dạng chuẩn bị nổi trận lôi đình "Đợi chút nữa sẽ cho anh đẹp mặt!"
"Chuẩn bị bắt đầu rồi!"
Theo loa tuyên bố, ba người đã bị loại ngồi ở phòng nghỉ khẩn trương mà nhìn màn hình theo dõi.
"Tôi nói này, nếu cứ nằm trên mặt đất không đứng dậy thì bọn họ đã không xé được tôi rồi." Tân Di thở dài "Phó Tuân đây là muốn đỡ đòn chính diện sao? Không nhìn thấy gì thì sẽ rất khó phản kháng mà."
Lúc này, Phó Tuân đột nhiên cử động. Cổ anh dựng thẳng, để hai chân đứng bằng với vai, hai cánh tay chậm rãi di chuyển về phía trước, hai chân co ở đầu gối, vừa hạ thấp người xuống vừa đồng thời ấn nhẹ bằng cả hai tay. Tiếp theo, người anh hơi di chuyển, chuyển động lên xuống liên tục uyển chuyển nhẹ nhàng mà lưu loát, trọng tâm ở trên đùi không rõ thật giả mà thay đổi, động tác trên tay cũng lưu loát nước chảy mây trôi.*²
Phó Tuân bịt mắt, đứng đắn nghiêm túc, sau đó đánh thái cực quyền.
Ba người trong phòng nghỉ cười đến lăn lộn, lăn thành một đống với nhau.
"Ôi mẹ của tôi ơi." Sở Chu không kiềm chế được "Thầy Phó vậy mà lại hài hước như vậy, mẹ nó đúng là hài thật."
Tân Di đánh giá theo "Khả năng là anh ấy còn không có tự mình ý thức được điều này."
Mà lúc này Lâm Vũ Thanh đứng đối diện với Phó Tuân thì đã ngơ ra rồi.
—— Thực xin lỗi, hắn thật sự chưa từng nhìn thấy trường hợp này bao giờ!
Hạ Nam Phong không hổ là em họ của Phó Tuân, ở chung với anh rất nhiều nên dẫn tới kiến thức cực kỳ rộng lớn, đối mặt với trường hợp như vậy mà vẫn mười phần bình tĩnh như cũ, —— tuy rằng nụ cười của cô đã treo ở trên mặt, có muốn thu về cũng thu không nổi.
"Không cần sợ hãi!" Hạ Nam Phong cổ vũ vì Lâm Vũ Thanh, "Anh ấy chỉ ra vẻ phô trương mà thôi, đi lên xé anh ấy đi!"
Lâm Vũ Thanh một lần nữa lấy lại tinh thần, hô to một tiếng, giơ nanh múa vuốt mà nhào về phía Phó Tuân. Không ngờ rằng Phó Tuân lại dễ như trở bàn tay mà dùng khuỷu tay chặn cánh tay của hắn, sau đó dùng một cái tay khác đỡ lấy bờ vai của hắn, nhẹ nhàng đẩy hắn về, giống như đánh với một cục bông.
Hạ Nam Phong mở to mắt "Sao lại thế này?"
Lâm Vũ Thanh bị quăng ngã ở trên đệm, đứng dậy xoa xoa bả vai, vẻ mặt buồn bực "Tôi cảm thấy không thể dùng lực được."
Người Phó Tuân thoáng hạ xuống, ngoắc một ngón tay về phía trước "Còn muốn đánh không?"
Hạ Nam Phong bám vào Lâm Vũ Thanh, nhỏ giọng nói bên tai hắn "Lát nữa cậu thu hút sự chú ý của anh ấy, tôi sẽ vòng ra sau đánh lén."
Lâm Vũ Thanh gật đầu, hét lớn một tiếng "Tôi lại tới nữa đây!"
Hắn lại lao lên, cùng sử dụng hai tay ý muốn xé xuống bảng tên ở sau lưng Phó Tuân, kết quả tay trái lại bị bắt lấy dễ như trở bàn tay mà nâng*³ lên, một cái tay khác lại bị bắt được đè ép xuống, cả hai tay đều bị kéo lên kéo xuống, sau đó Phó Tuân nhẹ nhàng dùng một chân khiến hắn vấp chân ngã xuống.
Lúc Lâm Vũ Thanh té ngã thì nhìn thấy Hạ Nam Phong đã yên lặng không một tiếng động mà nấp ở phía sau Phó Tuân, vì vậy hắn giơ ngón cái lên với cô, ý bảo cô hành động đi. Không ngờ là, lúc Hạ Nam Phong chuẩn bị tấn công thì đã bị Phó Tuân đột nhiên xoay người dọa sợ, cũng không thoát khỏi vận mệnh bị bắt tay đẩy đi.
Hạ Nam Phong không thể tưởng tượng được "Đạo diễn, mọi người đã bịt mắt Phó Tuân rồi! Sao anh ấy lại biết tôi ở phía sau được! Phó Tuân, có phải là anh có thể nhìn thấy không!"
Lâm Vũ Thanh nghiến răng nghiến lợi, nằm trên mặt đất ôm chặt chân Phó Tuân nghĩ muốn lật ngã anh, không nghĩ tới chân Phó Tuân lại cứ như là mọc rễ trên đất vậy, vô cùng vững vàng, bẻ thế nào thì cũng không di chuyển.
Kết quả là hắn bị Phó Tuân bế lên ném ra xa, giống như ném bóng vậy.
Chỉ trong vòng một phút, Lâm Vũ Thanh và Hạ Nam Phong đã bị Phó Tuân thay phiên đẩy ngã, ném văng ra, đẩy ngã, ném văng ra, lặp lại nhiều lần, người ở phòng nghỉ đã cười đến mất hồn, sôi nổi cảm thán Phó Tuân quá mạnh.
Sở Chu lau nước mắt cười nói "Thầy Phó đúng là một tu sĩ hiện đại."
Loa lại bắt đầu vô tình mà vang lên "Lập tức tiến vào thời gian ban ngày, bắt đầu đếm ngược, 3, 2, 1……"
Hạ Nam Phong ngồi dưới đất khóc không ra nước mắt "Aaaaa tôi cảm thấy mình như bị sỉ nhục vậy!"
"A!" Lâm Vũ Thanh ngang ngược*⁴ kêu một tiếng, quỳ rạp trên mặt đất, tự ngã xuống.
Phó Tuân gỡ bịt mắt xuống, không giấu được ý cười trong mắt, ngồi xổm xuống nhìn hai người bọn họ "Còn muốn tiếp tục không? Có thể tiếp tục "thẩm phán", tôi cảm thấy không sao hết."
Lâm Vũ Thanh á khẩu không trả lời được "……"
Hạ Nam Phong mặt xám như tro tàn "……"
"Không thẩm phán? Vậy tôi đi mở khóa." Phó Tuân đứng dậy, cũng không quay đầu lại mà đi.
Hạ Nam Phong không biết nên khóc hay cười, mở miệng gào khóc "Gian lận! Đánh thái cực quyền là gian lận!"
Còn chưa tới một phút, chỉ nghe một tiếng "răng rắc", khóa cửa đã bị mở ra.
Loa thông báo tuyên bố "Ván thứ nhất kết thúc, thám tử trắng chiến thắng."
"A ——"
"Tại sao! Tại sao!"
Hạ Nam Phong và Lâm Vũ Thanh ôm đầu khóc rống.
Ba người bị loại trời vui đất mừng mà chạy ra.
Tân Di chạy đến trước mặt Lâm Vũ Thanh, vui sướng khi có người gặp họa "Đừng gào lên nữa, kết quả trò chơi này đã có rồi, ngược lại không cần diễn sâu như vậy đâu."
Sở Chu chạy tới vỗ tay cho Phó Tuân "Thầy Phó thật sự quá mạnh, hy vọng lát nữa tôi sẽ không cần phải làm đối thủ của anh."
Tâm tình Phó Tuân nhìn chung là tốt, biểu cảm trên mặt đều sinh động hơn "Cậu cũng thực thông minh, cùng cậu chơi trò chơi cảm giác thực thoải mái."
Không biết như thế nào, Sở Chu đột nhiên có hơi ngượng ngùng, gãi gãi cổ, pha trò nói một câu khách sáo "Vậy, nếu như lát nữa chúng ta mà là đối thủ, còn xin anh giơ cao đánh khẽ haha."
Phó Tuân nghĩ ngợi, trịnh trọng nói "Vậy thì không có khả năng đâu."
Sở Chu "……"
Mạch não của thầy Phó, thẳng quá đi, đúng là như xi măng cốt thép vậy.
Ván thứ hai bắt đầu, bọn họ bị đưa tới tầng hai của lâu đài, kết cấu phòng giống nhau như đúc, giữa đại sảnh vẫn có đệm mềm, vẫn có bốn cánh cửa và cửa lớn bị khóa.
Đạo diễn cho biết "Ý tưởng cơ bản giống như vòng một, nhưng các vấn đề cần phải giải quyết là khác nhau, mọi người cố lên."
Khi đang bối rối, Lâm Vũ Thanh nhắm mắt lại cầu nguyện "Đừng để tôi làm người xấu nữa! Cầu xin đó!"
Sau đó hắn chợt nhìn thấy bài, không che giấu được nụ cười trên mặt "YES!"
Hạ Nam Phong trêu ghẹo Lâm Vũ Thanh "Nhìn thấy không, cậu ta lại bắt đầu diễn, đúng là trời sinh đã biết diễn."
Tân Di phụ họa "Lần sau nếu có người nói Lâm Vũ Thanh không biết diễn, tôi sẽ cãi nhau với người ta."
"Vậy phù hộ cho tôi đi, đừng để tôi làm kẻ địch với thầy Phó nữa."
Sở Chu cười cười, nhìn bài, là quỷ.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt Phó Tuân, mặt không có biểu cảm gì, lại nhìn ánh mắt Tần Tiểu Lâu, biểu cảm dịu ngoan, mà ba người khác thì lại mặt mày hớn hở.
Cùng diễn viên chơi ma sói quá mệt mỏi, căn bản là không thể soi bài được.
Ván thứ hai bắt đầu.
"Mời người chơi đeo bịt mắt lên."
"Mời thám tử đen tháo bịt mắt xuống, xác nhận đồng đội."
Sở Chu tháo bịt mắt xuống, nhìn thấy Lâm Vũ Thanh lộ ra cảm xúc chân thật, vẻ mặt như đưa đám, ủy khuất mà nhìn cậu. Đoán chừng lại nhìn lâu một chút, hai người đều phải song song rơi lệ.
—— Mẹ nó, đây không phải kết quả mà tôi muốn.
$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$
Editor: YingTheBunny tại Wattpad.
*¹: Gốc "thẳng đứng" là "đĩnh bạt", ý là ảnh cao chót vót như cây thẳng đứng á.
*²: Mọi người cứ tra cái dáng tập thái cực quyền là hiểu:)))) chứ tả khó hiểu và tui edit cũng khó hiểu luôn.
*³: Gốc của "nâng" là "giá".
*⁴: Gốc "ngang ngược" là "thổ bát" tui ghép từ bừa ở trong từ điển Hán Việt á huhu, sang raw GG dịch rồi mà vẫn không biết nó là gì luôn, "bát" trong Hán Việt là ngang ngược, "thổ" là hét ra nên để tạm vậy đi.
P/S: Cuối cùng thì sau 1 tuần tui cũng hết đau xương cụt rồi, tạ ơn trời. Bà tui còn định bắt tui đi khám T^T
Thanh Thanh khổ quá trời:) đã làm quỷ hai lần rồi mà lần nào cũng phải đối đầu với Phó Tuân nữa chứ. Thầy Phó mạnh miệng ẻ, sau này lúc yêu nhau kiểu gì cũng nhường anh bé hết mực thôi, yêu nhau nhanh dùm làm ơnnnnnn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT