Cây sừng sững, quả sừng sững, tôi và bạn cũng sững sờ dưới gốc cây.

Tôi choáng váng và buộc phải ngồi thành từng hàng dưới gốc cây, từng người một.

Vẫn có tôi và bạn, nhưng tôi không phải là duy nhất. Dưới gốc cây, hồn xiêu phách lạc.

Những câu thơ trên cũng nói lên trạng thái của một nhà ba người Dung Ngọc hiện tại.

Dung Ngọc xác nhận chắc chắn vừa rồi mình đã dùng nửa thùng nước, nhưng ai có thể dự đoán được chỉ trong chớp mắt thùng nước này lại đầy.

“Trước khi con đi ra thì có nhìn lại thùng nước này một lần không?” Dung Phong Văn hỏi.

Dung Ngọc lắc đầu: “Không có ạ, sau khi con dùng nước xong liền xách thùng đến cạnh bồn rửa mặt để cho mẹ dùng, lúc ấy con cũng không nhìn kĩ và đi ra luôn.”

An Phân: “Sau đó mẹ đi vào và nhìn thấy một thùng đầy nước.” Dung Ngọc gãi gãi đầu, nghĩ trăm lần cũng không ra.

“Chẳng lẽ cái thùng này thành tinh? Giống kiểu chậu châu báu, nước hết lại đầy?” An Phân lớn mật suy đoán.

Dung Phong Văn: “Không bằng thế này, bà đánh răng rửa mặt trước, sau đó lại nhìn xem thùng nước này có biến nhiều ra hay không.”

Nói làm liền làm, An Phân hết sức nhiệt tình múc nước lau mình, nhưng hiển nhiên, thùng nước không có động tĩnh gì. Vừa rồi An Phân dùng bao nhiêu nước, thì hiện tại trong thùng nước cũng không còn bao nhiêu. Dung Văn Phong vẫn chưa từ bỏ ý định, cũng đi đến thí nghiệm một phen, nhưng thùng nước vẫn không thay đổi.

An Phân yếu ớt nói: “Có phải cái thùng này mệt mỏi rồi không, trước hết chúng ta chờ một lúc, nhìn xem nó có biến hoá gì không?”

“……”

Ba người lẳng lặng nhìn thùng nước, đợi một lúc, nhưng nước trong thùng vẫn không hề có biến hoá.

Dung Ngọc không chịu nổi, đứng dậy nói: “Để con thử xem”

Cậu mới vừa chạm tay tới thùng nước, thùng nước lập tức dâng đầy với tốc độ mắt thường có thể thấy được, lại là một thùng nước đầy như ban đầu.

An Phân hoảng sợ: “Con…… Là cái thùng này thích con sao? Hay con lại có thêm dị năng khác nữa?”

Dung Phong Văn: “Một người có thể có hai dị năng sao?”

Trơ mắt nhìn thùng nước đã đầy u, Dung Ngọc đột nhiên nhớ tới lúc trên đường trở về, cậu cảm thấy hình như nước nhiều thêm. Hiện tại nghĩ lại, căn bản không phải là ảo giác, mà sự thật đúng là nước nhiều thêm.

Cậu buông tay đang cầm thùng ra, nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm thụ, loại cảm giác này khác với lúc ban đầu hiện thực hoá thực đơn. Nó tựa như không khí, tự nhiên cùng nhau tồn tại ở trong cơ thể. Nhưng đại khái là Dung Ngọc vô thức có khát vọng với nước nên khiến dị năng hệ thủy này lặng lẽ kích phát, chứ không xuất hiện đột ngột như hiện thực hóa thực đơn.

Thực nhanh, Dung Ngọc mở to mắt, một dòng nước nho nhỏ xuất hiện từ tay cậu. Dòng nước giống như con rắn nho nhỏ, thân mật bơi lội, xoay tròn vòng quanh Dung Ngọc.

Nếu nói dị năng hiện thực hoá thực đơn mang cho An Phân cùng Dung Văn Phong sự vui mừng thì dị năng thứ hai này xuất hiện mang cho hai người sự hoảng sợ. Tuy rằng ngày thường An Phân hay hi hi ha ha, bộ dạng vô lo vô nghĩ, nhưng người bình thường đều sẽ không đột nhiên xuất hiện hai loại dị năng trong một thời gian ngắn đi?

An Phân nghiêm túc nhìn Dung Ngọc, dặn dò: “Con trai, con hãy giấu dị năng này đi. Hiện tại có 6 người có dị năng, kết quả con lại xuất sắc hơn, có được hai dị năng. Mẹ ích kỷ thế đấy, con không thể quá nổi bật, nếu không người tài giỏi thường dễ bị ghen ghét.”

Giờ phút này, Dung Phong Văn cùng lập trường với vợ, vĩnh viễn không cần đi khảo sát, thử nghiệm lòng người, đừng nhìn hiện tại việc phân đội là tốt, nhưng ai biết về sau sẽ như thế nào.

Dung Phong Văn: “Nghe lời mẹ con nói đi, dị năng này của con, chúng ta trộm luyện ở trong phòng. Hiện tại nước cũng đủ, đừng để người khác biết con có hai dị năng. Chờ về sau, nếu có rất nhiều người có hai dị năng, lúc đó con lại nói ra, hiểu chưa?”

Dung Ngọc không nhịn được mà bật cười: “Ba mẹ, con không phải là trẻ con ngây ngốc lao ra ngoài đi khoe với người khác. Yên tâm đi, con sẽ không nói chuyện này với ai nữa đâu.”

***

Hình ảnh chuyển tới thành phố C.

Hiện tại, khó khăn lớn nhất của Văn Khải Phong chính là làm thế nào để có thể mang theo một nhóm người này đi đến thủ đô hoặc địa phương càng an toàn hơn. Trước mắt, với số lượng tang thi trong nội thành, trước không nói căn bản không có đủ xe để trợ giúp mọi người thoát đi, mà cho dù có đủ xe thì trên đường cao tốc gần hướng thủ đô cũng sẽ tràn đầy tang thi, chỉ cần một xe lao lên, chắc chắn sẽ bị nghiền nát.

Nếu đổi sang một đường đi khác, vậy họ cần đi ngược hướng rời khỏi trung tâm thành phố, sau khi ra khỏi nội thành thì đi vòng đường núi, xuống xe đi bộ.

Nhưng nguy hiểm chính là, mất đi phương tiện đi lại, tốc độ sẽ trở nên chậm hơn nhiều, hơn nữa hệ số nguy hiểm còn tăng cao.

Nhưng dù vậy, Văn Khải Phong vẫn cho rằng không nên tiếp tục lưu lại ở trong thành phố C, bởi tang thi sẽ vì đói khát mà ngày càng bạo động, vốn dĩ dị năng giả chỉ có số lượng ít, cộng thêm không có lương thực dự trữ, một khi tang thi vây lại tấn công, tất nhiên sẽ bị bắt hết một lưới.

Mấy ngày trước, Văn Khải Phong đã tìm tới những người hiện tại có dị năng để mở họp, mọi người đều có khuynh hướng rời trung tâm thành phố đi lên núi, vòng một vòng rời khỏi thành phố C. Nếu đi ở trên đường cao tốc thì sẽ bị tang thi lật xe, bị vây ở trong xe, cho dù có dị năng thì cũng không thể phát huy tối đa.

Tuy rằng dị năng giả lưa chọn đi ra bên ngoài, nhưng những người bình thường lại có thái độ phản đối, đều hy vọng có thể dựa vào xe mà chạy ra bên ngoài.

Thời điểm mọi người ở đây tranh luận liên hồi, Văn Khải Phong đưa ra quyết định cuối cùng.

“Về việc đi ra bên ngoài, nếu người nào muốn đi thì đứng sang bên trái, người nào muốn chạy đến đường cao tốc, tôi sẽ để lại xe và đồ ăn cho mấy người, mấy người tự mình đi đến đường cao tốc là được.”

“Mẹ kiếp, mấy người chỉ nghĩ đến bản thân! Chúng tôi đều không có dị năng, anh lại để chúng tôi tự mình đi đến đường cao tốc?” Văn Khỏi Phong vừa dứt lời, lập tức có người tức giận bất bình, lên tiếng phản bác.

Văn Khải Phong hỏi ngược lại: “Vậy thì sao? Tôi cứu mấy người, cho mấy người ăn, còn cho mấy người xe, còn chưa thoả mãn nữa sao?”

“Mấy người có người dị năng thì càng có năng lực, có bao nhiêu năng lực thì gánh vác bấy nhiêu trách nhiệm, mấy người định tính mặc kệ bọn tôi sao, bọn mày có còn là con người không?”

Ngao Quý tức quá hóa cười: “Còn đạo đức giả hả? Cứu phải cái thứ vong ân bội nghĩa? Sao, chẳng lẽ trong thiên hạ toàn cha mẹ mấy người, thuận tay cứu mấy người, còn phải hầu hạ mấy người thoải mái dễ chịu ư?”

Văn Khải Phong thờ ơ, lạnh lùng nói: “Không cần tranh chấp, tôi lặp lại một lần nữa, đi ra ngoài thì đứng sang bên trái, đi đường cao tốc theo như mấy người nói thì sang bên phải. Tôi đếm 3 2 1, mấy người tự chọn. Tôi cũng không phải bồ tát, tin tưởng thì đi cùng tôi, tôi sẽ tận lực bảo vệ, nếu không muốn đi cùng tôi thì mấy người tự mình đi, tôi sẽ không vì mấy người mà thay đổi suy nghĩ của tôi. Lại nói nhảm thêm nữa, tôi lập tức ném văng mấy người ra cho tang thi ăn, dù sao hiện tại mấy người có thể sống lâu nhiều ngày như này cũng là do tôi cung cấp.”

“3……2……”

“Dựa vào cái gì mà anh lại độc đoán như thế… A!!!!”

Không đợi người phản bác nói xong, Văn Khai Phong liền ra tay, một dòng điện nhanh chóng nhắm đến thân thể người nọ, sau khi hét thảm một tiếng, gã ngã ngồi trên mặt đất thở không ra hơi.

Đây là dị năng thứ nhất của Văn Khải Phong, hệ điện.

Có lẽ do thái độ quá mức cứng rắn của Văn Khải Phong, đám đông phía dưới bắt đầu nhỏ giọng xì xào. Có người nói: lúc trước Văn Khải Phong cứu mọi người, còn cho rằng hắn là người tốt, kết quả không ngờ hắn đều là giả làm người tốt, thật ra hắn muốn làm thổ hoàng đế ác độc. Cũng có người nói: vốn dĩ hắn không có nghĩa vụ phải cứu mọi người, đã có lòng tốt cứu mọi người thì nên biết đủ. Huống hồ anh ta cũng nói, muốn chạy xe đến đường cao tốc thì sẽ cho xe, cho đồ ăn, chỉ có mấy kẻ lòng tham không đáy muốn bụng rắn nuốt voi thôi.

Nhưng mà, đám người kia thảo luận cái gì, Văn Khải Phong đều không thèm để ý, anh chỉ làm việc mà anh cho là đúng, như vậy đủ rồi.

***

Dung Ngọc tính thời gian, tính cả ba mẹ cùng với chú Chu, thím Chu ở trong phòng bếp chuẩn bị thức ăn. Bởi vì đội người lên núi mang theo hai con gà rừng về, chú Chu cùng thím Chu ở phòng bếp giết gà, chuẩn bị dùng các gia vị nấu ăn có trong phòng bếp. Còn Dung Ngọc hiện thực hoá thực đơn, An Phân và Dung Phong Văn chia đều thành 21 phần.

Đầu tiên, món thứ nhất là cánh gà chiên giòn, thực đơn bao gồm bột mì, hành lá, rượu nấu ăn, cho vào chiên trong chảo ngập dầu, chiên đến khi vàng hai mặt. Sau đó gắp ra khỏi chảo, da bên ngoài xốp giòn, chất thịt bên trong tươi mới mọng nước, không ai cưỡng lại nổi.

Bởi vì trong thực đơn, cánh gà chỉ có 12 cái nên để bảo đảm mọi người đều có phần, sau khi An Phân và Dung Phong Văn nhận cánh gà liền bắt đầu vùi đầu vào làm, dùng dao phay chặt đều số lượng cánh gà, Dung Ngọc thì ở một bên tiếp tục hiện thực hóa mấy món ăn tiếp theo.

Thịt thăn chua ngọt, miếng thịt thăn ngoài giòn trong mềm kết hợp với nước sốt chua chua ngọt ngọt ngon miệng, rất hợp để khai vị.

Từng hạt cơm sườn cừu thập cẩm no đủ, hương vị bột thì là nồng đậm, phối hợp thịt cừu mềm mại, đúng là mỹ vị nhân gian.

Cơm rang lạp xưởng kiểu Quảng Đông có mùi hương nồng đậm, vị đậm đà, người nào thích ăn thịt khô cùng lạp xưởng thì dùng cái muỗng trộn đều cơm, ăn một ngụm có thể nói là tràn đầy hạnh phúc.

Cơm chiên cà ri đầy ắp nước sốt cà ri, nước sốt hòa quyện vào cơm tẻ thơm ngọt, miệng đầy vị tươi mới, khiến người ta chỉ muốn mở rộng bụng mà ăn.

Món cuối cùng chính là thịt luộc, có thể nói đây là món cay kinh điển trong danh sách các món ăn của Tứ Xuyên. Chủ yếu là lấy thịt ba chỉ làm nguyên liệu nấu ăn, kết hợp với dưa chuột, giá đỗ, mộc nhĩ, nấm kim châm, bộc lộ hương vị cay rát của món cay Tứ Xuyên vô cùng nhuần nhuyễn, khiến người ta thèm nhỏ dãi.

6 món ăn cùng với mấy món ăn hoang dã mà thím Chu làm, đều chia làm 21 phần, phối với nước mà Diêu Sơ Lan đã đun cực nóng để tiêu độc, bày biện chỉnh tề ở nhà ăn, cung cấp cho mọi người dùng cơm. Hương thơm của mỹ thực quanh quẩn trong không khí ở nhà ăn, dụ dỗ mọi người đến nếm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play