Từ sau khi ra mắt ba mẹ, Dung Ngọc và Văn Khải Phong càng thêm thể hiện, không hề ngầm trộm hẹn hò nữa. Mà thời gian cũng trôi qua quá nhanh, mấy tháng ngắn ngủi qua đi, sắp tới ăn tết rồi.
Trong quãng thời gian này, Tư Không Dật còn tới vài lần, nhưng đều bị Ôn Hướng Dương cự tuyệt. Sau khi bị cự tuyệt nhiều lần, Tư Không Dật mới chân chính nhận ra mình đã hoàn toàn bỏ lỡ Ôn Hướng Dương. Bất quá, đại khái nơi này thật sự quá an nhàn, cũng không chuyện lục đục tranh giành quyền lợi, dẫn tới Tư Không Dật coi nơi này trở thành điểm du lịch, một khi rảnh liền chạy tới ở vài ngày.
Hơn nữa hắn cũng không phải tới đây ăn không uống không, thỉnh thoảng còn mang theo hạt giống, hoặc đồ vật cần trong công trình phòng hộ tới đây. Cho nên dần dà, mọi người cũng để hắn tùy ý đến.
Trước khi gần tới đêm giao thừa, Tư Không Dật mang theo chút hàng tết lại đây, thuận tiện tìm Ôn Hướng Dương để nói chuyện. Thì ra 6 người lúc trước đi theo hắn, Tư Không Dật dựa theo lẽ thường an bài. Ba người không dị năng: Vương Vân Đào, Mân Tiểu Thu, Ông Cẩm Cẩm chỉ có thể vào tổ làm việc vặt, Vương Vân Đào làm còn tốt, có sức lực có thể làm dễ dàng. Nhưng Ông Cẩm Cẩm cùng Mân Tiểu Thu thì khác, hai cô ả được nuông chiều từ bé nên tâm tư quá nhiều, Ông Cẩm Cẩm còn thông minh, đến chào hỏi một tiểu đội trưởng, còn tính là ngoan.
Nhưng Mân Tiểu Thu dã tâm quá lớn, tiểu đội trưởng cô ta chướng mắt, muốn leo lên một người ở trong nhà cao tầng ở căn cứ cơ. Người nọ đã có vợ, vợ hắn cũng có dị năng, không biết đầu óc Mân Tiểu Thu nghĩ gì mà lại bày mưu đặt kế leo lên người ta. Kết quả bị vợ người kia phát hiện, hủy dung rồi quăng ra ngoài cho tang thi. Chờ Tư Không Dật biết việc này, kết cục đã định.
Nghe Tư Không Dật kể lại xong, Ôn Hướng Dương thở dài: “Ác giả ác báo, trước kia cái cô gái đấy ở chỗ tôi lúc nào cũng gây chuyện, đến lúc rời đi vẫn không yên ổn, có lẽ đây chính là số mệnh.”
Tư Không Dật: “Cho nên tôi muốn nói lời xin lỗi đến em, không có giúp em để ý đến người của em lúc trước.”
Ôn Hướng Dương lắc đầu: “Không cần, anh không cầnđể ý, bọn họ cũng không phải người của tôi. Nơi này của chúng tôi khác căn cứ của các người. Ở đây đều là người tự nguyện cùng chung sống với nhau, cũng không phân chia cấp bậc, muốn đi hay ở không liên quan đến chúng tôi.”
“Vậy là tốt rồi.” Lúc này Tư Không Dật mới yên tâm.
Ôn Hướng Dương buồn bực: “Sắp ăn Tết, anh còn chạy tới đây làm gì?”
“Không phải em nói chúng ta còn có thể là bạn bè sao? Thời điểm nghỉ ngơi chạy tới nơi này của bọn em chơi, khá là thư thái, trong căn cứ quá nhiều
chuyện lục đục.” Tư Không Dật là thật lòng, hắn coi nơi này trở thành một nơi rời xa thế tục phân tranh, thế ngoại đào nguyên.
“Vậy tùy anh, tôi muốn đi tìm Đinh Minh thảo luận một chút việc ăn Tết, đi trước.”
“Đi đi.”
Hiện tại Tư Không Dật cũng buông xuống, mất đi chính là mất đi. Hiện tại làm bạn bè, bình bình đạm đạm ở chung cũng không có gì không tốt. Ôn Hướng Dương có việc phải đi, hắn cũng có thể một mình thoải mái nằm trên ghế phơi nắng. Khó có được thời gian nghỉ ngơi, Tư Không Dật an tâm nhắm mắt lại ngủ gật.
Tư Không Dật ở bên này nghỉ ngơi, Văn Khải Phong cùng Dung Ngọc ở bên kia bận tối mày tối mặt. Năm nay Văn Khải Phong tính cùng Dung Ngọc ăn tết, tuy rằng vật tư có hạn, nhưng dù ít hay nhiều thì vẫn phải làm ít giấy đỏ, còn có thể viết chữ phúc, dán câu đối gì đó.
“Hai người các con đừng dính nhau nữa, câu đối dán lệch còn không có phát hiện kìa.” An Phân ghét bỏ cực kỳ.
Dung Ngọc còn đang ríu rít cùng Văn Khải Phong sửng sốt một chút, lui về phía sau vài bước để quan sát, hay lắm, thật đúng là bị lệch rồi.
“Anh Phong, anh dán dịch sang bên trái một chút.”
“Như vậy?” Văn Khải Phong dịch câu đối, lại quay đầu hỏi lại một lần: “Hay là như vậy?”
“Đúng đúng đúng, chính là như vậy.”
An Phân: “Tốt tốt, dán xong rồi, hai con xuống dưới đi.”
Vế trên: Vạn sự như ý, cả nhà yên vui
Vế dưới: Bốn mùa bình an, mọi việc suôn sẻ Hoành phi: Tân xuân vui vẻ
An Phân vừa lòng nhìn câu đối, bà không có chí hướng lớn gì, chỉ hy vọng cả nhà có thể mọi chuyện hài lòng, một năm bốn mùa đều khỏe mạnh và bình an.
“Dung Ngọc!” Ngao Quý ở ngoài cửa gọi to. “Cái gì đó!!!” Dung Ngọc cũng kêu trở về.
“Đinh Minh hỏi cậu: đồ ăn của bữa cơm đoàn viên giao thừa đã chuẩn bị tốt chưa đó!”
“Đều đã chuẩn bị xong rồi! Tôi đưa cho anh đây!”
Bởi vì trong khoảng thời gian này, Dung Ngọc dùng dị năng thí nghiệm không ít phân lượng lớn cùng tỉ lệ thực đơn mới, cho nên bữa cơm đoàn viên đều là do Dung Ngọc phụ trách. Mấy ngày hôm trước, Đinh Minh đi tìm cậu lên kế hoạch thực đơn cho bữa cơm đoàn viên, lúc sau còn muốn an bài người khác biểu diễn tiết mục, làm hoa hòe loè loẹt.
Sau khi Ngao Quý lấy được đồ ăn trong danh sách, vội vã chạy đến nhà tiếp theo hỏi tiết mục đã chuẩn bị thế nào, qua loa chào hỏi rồi vội vã chạy đi.
“Hiện tại Ngao Quý là đi như một cơn gió.”
Văn Khải Phong cười nói: “Cậu ta thích làm mấy chuyện náo nhiệt này đó nên phấn khích hơn người khác nhiều.”
“Khá tốt, hiện tại có thể vui vui vẻ vẻ ăn tết, tốt hơn là đánh chiến cùng tang thi.”
“Cũng phải.”
Hai người nhìn nhau cười.
Đến đêm giao thừa, theo truyền thống, ăn Tết phải ăn sủi cảo, cá, thịt gà, cái gì cần có đều có.
Dị năng giả hệ băng ở bên kia làm tượng băng, tuy rằng chưa nhìn ra hình thù của tượng băng. Còn có hệ mộc, hệ thổ đều làm nhiều thứ đa dạng. Tuy không có chương trình Xuân Vãn để xem, nhưng mọi người đều tận tâm tận lực chuẩn bị tiết mục, cũng mang đến không ít tiếng cười vui vẻ trong đêm giao thừa.
Ở thế giới hiện tại, có thể có ăn, có uống, có nơi sinh sống, không cần lo lắng hãi hùng và tắm máu chiến đấu đã là chuyện rất rất rất may mắn. Ai cũng không biết ngày mai sẽ thế nào, nhưng ít nhất hiện tại, tất cả mọi người đều vui sướng.
“Anh Phong, chúc anh năm mới tràn đầy niềm vui, mỗi năm có ngày này, mỗi tuổi có sáng nay.” Dung Ngọc cười tít mắt, chắp tay thi lễ nói.
“Anh cũng chúc em năm mới tràn đầy niềm vui, hàng năm có thừa, tuổi tuổi bình an. Còn một câu cuối cùng: bao lì xì của anh đâu!”
Dung Ngọc đánh một cái vào ngực Văn Khải Phong: “Gì chứ! Em lấy đâu ra bao lì xì cho anh.”
“Em đó! Em chính là đại hồng bao của anh!”
Dung Ngọc hô to: “Cứu mạng! Lại là Đinh Minh dạy anh sao? Đinh Minh anh mau lại đây cho tôi!!!!”
Đinh Minh ở nơi xa, vội vàng ném nồi: “Không phải tôi, không phải tôi!”
Văn Khải Phong tươi cười nhìn Dung Ngọc cùng Đinh Minh đùa giỡn, sau một lúc lâu, anh nắm tay Dung Ngọc, nghiêm túc nói: “Dung Ngọc, anh yêu em.”
Dung Ngọc tức khắc an tĩnh lại, đầy mặt đỏ bừng, lẩm bẩm nói: “Đã biết đã biết, làm gì đột nhiên nói những thứ buồn nôn như vậy.”
‘Bùm—— bùm ——’
Là dị năng hệ hỏa bắn pháo hoa giả, ngọn lửa thiêu đốt ở trên bầu trời, nở rộ, dường như giống với những đóa hoa lửa đầy mê hoặc. Vì cái năm đặc biệt này, tăng thêm một phần không khí.
Sau đó, mỗi ngày trôi qua, Dung Ngọc với Văn Khải Phong vẫn tựa như hiện tại giống nhau, an an ổn ổn, sinh hoạt vui sướng. Nghe Tư Không Dật nói, căn cứ phương Bắc xuất hiện tình huống thú nhân cùng con người tranh đoạt địa bàn và tài nguyên, sau nữa lại nghe nói tang thi cũng tiến hóa.
Thế giới này không ngừng biến hóa, tương lai sẽ thế nào, ai cũng không có câu trả lời.
Nguyện vọng duy nhất, quãng đời còn lại sau này: mãn nguyện, vui vẻ.