Cuộc sống vẫn lặng lẽ trôi, bình thản mà chân thực. Mỗi ngày Dung Ngọc không nấu ăn, thì chính là phân loại lương thực, nếu không nữa thì chạy đi tìm Văn Khải Phong để hẹn hò. Muốn nói đến hẹn hò, hiện tại cũng không có rạp chiếu phim, KTV gì đó, cho nên cũng chỉ ở nhà Văn Khải Phong tán gẫu, vuốt ve mèo và chó.

“Dung Ngọc, chúng ta vẫn luôn trộm yêu đương, em muốn giấu tới khi nào? Vì sao anh còn không thể ra mắt ba mẹ em?”

Văn Khải Phong suy nghĩ, kỳ thật khoảng cách cũng không xa, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp. Ngay cả khoảng thời gian trước Tuân Tử Tấn cùng Giản Lập Thành cãi nhau, một đoạn thời gian sau đột nhiên tuyên bố ở bên nhau, đến nay tất cả mọi người đã biết. Còn anh, không danh không phận.

Dung Ngọc: “A việc này……” Ngay từ đầu trộm nói là sợ không ổn định, nhưng thấy đã qua vài tháng, còn không nói với ba mẹ chuyện của mình và Văn Khải Phong, đúng là không công bằng với Văn Khải Phong.

“Bằng không như vậy đi, vừa vặn hai ngày tới là sinh nhật mẹ em, em sẽ đưa anh về ra mắt ba mẹ vào ngày đó nhé?” Dung Ngọc suy nghĩ, dù sao An Phân cũng thúc giục mỗi ngày, đúng lúc có thể mang về cho ba mẹ xem.

Đôi mắt Văn Khải Phong bừng sáng: “Được! Anh muốn chuẩn bị một chút quà, em giúp anh nghĩ xem nên tặng gì thì tốt.”

“Không cần chuẩn bị gì đâu, đầu năm nay, vui vẻ sinh hoạt là tốt rồi.”

“Cái này không thể được.”

Lúc chưa được ra mắt ba mẹ đối phương, Văn Khải Phong vội vã muốn gặp. Hiện tại sắp đi gặp, Văn Khải Phong lại vội vã tìm quà. Nhưng hiện tại, muốn làm được món quà lên được mặt bàn thì rất khó. Văn Khải Phong vắt hết óc suy nghĩ, cuối cùng chỉ có thể khắc tượng gỗ tặng An Phân.

“Dung Ngọc, cái tượng này có quá đơn điệu không em?”

“Không hề, khá đẹp nha.” Dung Ngọc nhìn tượng gỗ, tuy rằng không dám nói sinh động như thật, nhưng cũng xem như ra dáng ra hình, một món quà có tâm.

Nhưng Văn Khải Phong vẫn là lo lắng không chịu được.

Dung Ngọc buồn cười trấn an: “Bình tĩnh đi, mẹ em thật sự không phải loại người đặt nặng lợi ích, đi thôi.”

Thời điểm sắp đến cửa nhà Dung Ngọc, trái tim của Văn Khải Phong đã nhảy tới cổ họng.

“Mẹ! Con mang Văn Khải Phong tới ăn sinh nhật mẹ đây.”

An Phân mở cửa, che miệng cười vài tiếng nói: “Nha ~ cuối cùng cũng chịu mang bạn trai về nhà.”

Dung Ngọc kinh ngạc: “Mẹ đã sớm biết?”

An Phân tức giận đánh nhẹ Dung Ngọc, nói: “Con nghĩ mẹ con ngốc sao? Nơi này chỉ lớn thế thôi, lúc nào cũng thấy con chạy đi tìm cậu ta là mẹ biết ngay con đang yêu đương, còn muốn gạt mẹ cơ đấy.”

Dung Ngọc ngượng ngùng gãi đầu, ngây ngô cười: “Hì hì.”

Văn Khải Phong lễ phép mỉm cười với An Phân: “Cháu chào dì!”

“Ai da, chỉ lo nói chuyện cùng Dung Ngọc, để hai đứa đều đứng ở cửa, tới tới tới, mau tiến vào, thật là đẹp đôi.” An Phân nhiệt tình tiếp đón.

“Dì ơi, con chúc dì sinh nhật vui vẻ, đây là món quà con tặng dì. Tới đây, Tia Chớp ~”

Quà không tốt, nên nghi thức phải hoàn hảo. Văn Khải Phong thả chó điện của mình ra, làm Tia Chớp ngậm lễ vật chạy đến trước mặt An Phân làm nũng. Quả nhiên, An Phân tức khắc cười như nở hoa.

“Con tới là tốt rồi, còn chuẩn bị quà riêng cho dì, thật là bé ngoan. Lớn lên vừa cao vừa tuấn tú, vóc người lại đẹp, không tồi, con trai, bạn trai của con không tồi đâu.” An Phân vừa lòng nhìn Văn Khải Phong.

Nhưng Dung Phong Văn lại khó chịu: “Vợ ơi, sao bà khen người khác đẹp mà không khen tôi?”

“Tôi khen mắt nhìn người của con trai tôi tốt, tôi khen cậu ấy không tồi, ông tham gia náo nhiệt cái gì, cầm, giúp tôi đặt tượng gỗ vào tủ đi.”

Dung Phong Văn rầu rĩ: “Được rồi.”

An Phân tiếp đón Văn Khải Phong vào nhà ngồi, chỉ huy Dung Ngọc: “Bánh đã làm xong rồi, chỉ chờ con hiện thực hóa mấy món chính thôi. Mau, 6 món này chính là thực đơn cho tối nay đấy.”

An Phân vừa nói vừa đặt thực đơn vào trong lòng Dung Ngọc, sau khi chỉ thực đơn xong, An Phân lại cười tủm tỉm tán gẫu cùng Văn Khải Phong.

Dung Ngọc cảm giác như mình đã bị thất sủng.

6 món ăn đêm nay có nộm nấm đùi gà, thịt heo chiên giòn sốt chua ngọt, bào ngư hấp miến tỏi, tôm xào chua cay, cá Quế hấp, canh sườn ngô.

Đầu tiên là nộm nấm đùi gà, xé nấm đùi gà thành sợi, thêm tỏi băm nhuyễn, muối, đường trắng, xì dầu, dấm, dầu mè cùng hành, cho đầy đủ nguyên liệu rồi trộn đều. Món ăn đầu tiên, nấm đùi gà vị bùi, dai dai, hơn nữa còn mọng nước, có thể nói đã thanh đạm lại khai vị.

Món tiếp theo là thịt lợn chiên sốt chua ngọt, ngoài giòn trong mềm, cắt đúng chỗ thịt lưng, căn một miếng, hương vị chua ngọt giòn ngon. Mà bào ngư hấp miến tỏi cũng tuyệt vời, không chỉ dai giòn ngon miệng mà giá trị dinh dưỡng cũng cực cao.

Còn có nồi tôm xào chua cay, Dung Ngọc còn tự mình hiện thực hóa thêm trà sữa, vị tôm cay rát, vị cay như đốt lửa trong cổ họng, khiến đầu óc muốn nổ tung. Sau đó, lại hung hăng mà hút một ngụm trà sữa, quả là tuyệt vời.

Cá Quế hấp là một mà món An Phân thích ăn, chất thịt tinh tế, cực dễ tiêu hóa, lại nấu cùng với cà rốt ngọt thanh; miếng ngô giòn gòn, canh sườn nấu với ngô thật hoàn hảo, có thể nói tất cả đều hoàn mỹ.

Văn Khải Phong cũng rất thông minh, dành rất nhiều lời có cánh cho An Phân, khiến Dung Ngọc xem mà sửng sốt. Từ lúc yêu nhau, cậu chưa thấy Văn Khải Phong miệng ngọt như này đâu.

Bữa cơm này, An Phân ăn cực kỳ thoải mái.

“Dì ơi, dì nghỉ đi, chỗ bát đũa này để hai chúng con rửa.” Văn Khải Phong tích cực thu dọn chén đũa, tỏ vẻ chăm chỉ.

Dung Ngọc cũng ở một bên hát đệm: “Mẹ, mẹ cùng ba đi ngồi đi, nơi này để hai chúng con dọn dẹp.”

Sau khi ba mẹ đi rồi, Dung Ngọc huých huých bả vai Văn Khải Phong, nhỏ giọng hỏi: “Anh học nói ngọt từ khi nào mà em cũng không biết? Hết khen trẻ tuổi lại khen xinh đẹp.”

Văn Khải Phong cũng nhỏ giọng trả lời: “Anh đi tìm Đinh Minh lấy kinh nghiệm, cậu ta khá có kinh nghiệm ở phương diện này.”

Dung Ngọc nổi lên hứng thú, tò mò hỏi: “Như thế nào? Trước kia Đinh Minh từng đi gặp mặt bố mẹ người yêu sao?”

“Không có, cậu ta chưa từng yêu đương.”

“A? Vậy sao lại tới lấy kinh nghiệm của anh ta?” Dung Ngọc buồn bực, chưa yêu đương sao lại có nhiều kinh nghiệm?

Văn Khải Phong: “Cậu ta đọc nhiều sách, trước kia cậu ta còn xem những thứ liên quan đến tình yêu đồng giới, nói là tương lai có chỗ dùng.”

“Đam mê của Đinh Minh thật không giống người thường, còn thích loại sách đấy.” Dung Ngọc kinh ngạc.

Sau khi dọn dẹp mọi thứ xong, An Phân cùng Dung Phong Văn muốn để cho hai người không gian riêng, Dung Ngọc và Văn Khải Phong cảm kích, biết điều đi ra ngoài tản bộ.

Dung Ngọc cẩn thận hỏi: “Anh Phong, em có thể mạo muội hỏi anh một câu, ba mẹ anh đâu không? Anh vẫn luôn ở lại nơi này, không muốn đi tìm ba mẹ anh sao?”

Văn Khải Phong cười nhẹ, nói: “Anh là cô nhi.” Dung Ngọc a một tiếng, có chút xấu hổ.

“Không sao, kỳ thật vận khí của anh rất tốt, các dì các thím ở cô nhi viện rất quan tâm bọn anh. Sau này, cô nhi viện hoạt động không tốt lắm, anh cũng không thể tiếp tục đi học, hơn nữa điều kiện phù hợp, anh liền đi báo danh tham gia quân ngũ. Có lẽ anh có thiên phú ở phương diện này nên cũng lăn lộn trong quân doanh không tồi.”

Dung Ngọc trầm mặc.

Văn Khải Phong nhìn thoáng qua Dung Ngọc, không nhịn được mà xoa xoa đầu của cậu: “Đừng như thế, thực ra anh sống rất vui vẻ. Sau khi xuất ngũ, lại gặp được em, cũng không còn cô đơn một mình nữa. Hơn hết, chẳng phải tương lai ba mẹ em cũng sẽ thành ba mẹ anh sao? Thế nào, không muốn?”

Dung Ngọc rầu rĩ mà nói: “Nào có! Ba mẹ em có thêm một đứa con, không biết bọn họ vui vẻ thế nào đâu! Em chỉ muốn hiểu anh hơn thôi, dù sao thế đạo này, em muốn quý trọng mỗi ngày chúng ta ở bên nhau.”

Văn Khải Phong cảm thán: “Cũng phải, quý trọng hiện tại, sống tốt mỗi ngày là đủ rồi. Em nhìn bên ngoài mà xem, căn cứ to to nhỏ nhỏ mọc lên như nấm, còn có tang thi, còn có thú nhân nữa. Ai biết tương lai sẽ thế nào, chẳng bằng sống vui vẻ, biết đủ thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play