Ý thức rơi vào hỗn độn, phảng phất như bị bủa vây trong bóng đêm, Tư Không Dật không biết mình đang đuổi theo cái gì, chỉ là không ngừng giãy giụa. Thẳng đến khi một tia sáng xuất hiện phía trước, Tư Không Dật mới tập tễnh chạy theo.
Hắn sắp sờ được rồi, gần thêm chút nữa, chỉ thiếu chút nữa……
“Tư Không Dật, tỉnh tỉnh.” Ôn Hướng Dương cau mày, quay đầu nhìn người đứng sau mình: “Đinh Minh, không phải hắn đã uống thuốc hạ sốt rồi sao? Vì sao còn chưa tỉnh?”
Đinh Minh: “Yên tâm, thuốc hạ sốt không phải thần dược uống phát là tỉnh, anh đừng khẩn trương như vậy.”
“Tôi sợ nếu hắn có mệnh hệ gì, người ở căn cứ của hắn có thể sẽ tới tìm chúng ta tính sổ, liệu chúng ta có thể đánh lại hay không. Hơn nữa, cậu nhìn dáng vẻ hiện tại của hắn đi, kỳ kỳ quái quái.” Ôn Hướng Dương có chút lo lắng, suy nghĩ miên man.
Đinh Minh không nghĩ tới Ôn Hướng Dương lo lắng ở điểm này, dở khóc dở cười nói: “Không khoa trương như vậy đâu, kiên nhẫn chờ là được.”
Dung Ngọc lặng lẽ chọc chọc Văn Khải Phong, nhỏ giọng nói: “Anh xem Ôn Hướng Dương gấp thành như vậy, bằng không anh trộm dùng dị năng đi trị liệu?”
Văn Khải Phong nhỏ giọng trả lời: “Thật ra cũng không cần, chỉ là phát sốt mà thôi, lại không phải bị thương gì lớn, có thuốc hạ sốt là đủ rồi.”
Dung Ngọc: “Vậy chờ thêm một lát, bất quá anh xem cái đồ vật phát sáng bên người hắn kia rốt cuộc là gì?”
Văn Khải Phong lắc đầu: “Không chắc lắm, nhưng rất giống được tạo thành từ dị năng hệ băng.”
Thật ra, sau khi Tư Không Dật té xỉu không bao lâu, bên người hắn lại đột nhiên xuất hiện một con băng xà cả người tỏa ra khí lạnh. Nó lười biếng nằm ở bên tay phải Tư Không Dật, thỉnh thoảng nhìn Ôn Hướng Dương.
Đúng lúc này, ngón tay Tư Không Dật cử động nhỏ gần như không nhìn thấy. Nhẹ đến nỗi ngoài băng xà ra, những người khác đều không hề cảm giác được.
“Ưm……” Tư Không Dật rên rỉ một tiếng, đầu óc giống như là bị kim đâm, đau đớn khó nhịn.
Ôn Hướng Dương vội vàng nói: “Tỉnh tỉnh!”
Đôi mắt nhắm chặt của Tư Không Dật chậm rãi mở ra, tiếp đó là nhìn đến 4 người vây quanh mép giường.
“Hướng Dương, anh làm sao vậy?” Tư Không Dật suy yếu hỏi.
Ôn Hướng Dương nói: “Anh phát sốt, vừa mới cho anh uống thuốc hạ sốt cho nên hiện tại anh còn tương đối yếu.”
“Phát sốt?”
Đại khái lâu lắm không bị bệnh, đột nhiên nghe nói mình phát sốt, Tư Không Dật còn hơi kinh ngạc.
Ôn Hướng Dương tiếp tục nói: “Anh nghỉ ngơi cho khỏe đi đã, chờ khôi phục thì hãy cùng bảy tám thuộc hạ của anh trở về đi. Điều kiện nơi này của tôi không có tốt bằng nơi đó của anh, không thích hợp để anh dưỡng bệnh.”
Tư Không Dật giãy giụa muốn đứng dậy: “Hướng Dương, em vẫn không muốn trở về cùng tôi?”
Ôn Hướng Dương vội vàng giữ hắn, bất đắc dĩ nói: “Tư Không Dật, tôi coi anh như là một bệnh nhân vừa khỏi bệnh, hiện tại tôi không cãi nhau với anh.
Nhưng mà đoạn tình cảm của chúng ta thật sự đã kết thúc, anh không cần thiết cố chấp như vậy đâu. Hiện tại, anh thành thành thật thật nằm xuống nghỉ ngơi, tôi không nhiều lời nữa.”
“Chính là……”
“Nếu như anh rất muốn nói chuyện phiếm, không bằng nói với bọn tôi rốt cuộc con rắt trên tay anh từ đâu ra?” Ôn Hướng Dương thấy Tư Không Dật có sức lực nói chuyện như vậy, dứt khoát chuyển đề tài đến chuyện mọi người tò mò.
Tư Không Dật chua xót, nhưng vẫn kể cho Ôn Hướng Dương: “Trước mắt, đối ngoại nói là kết quả nghiên cứu cho thấy, phần lớn người sẽ có thể kích phát dị năng, mà dị năng lại bởi vì tinh thần lực mà chia thành cao và thấp. Dị năng của dị năng giả cấp cao sẽ xuất hiện dị biến, có được chỉ số thông minh nhất định, sẽ biến thành hình thù cụ thể (ví dụ con rắn băng của Tư Không Dật) ở thời điểm nhất định nào đó, dị năng giả có dị năng hóa hình thì sẽ có thể không ngừng tiến hóa dị năng. Về phần rốt cuộc hóa hình đó có tác dụng gì, có thể làm sủng vật cộng sinh để chiến đấu hay không thì các chuyên gia còn đang nghiên cứu sâu hơn.”
Ôn Hướng Dương nghi hoặc: “Vậy dị năng giả bình thường thì không thể tiến hóa sao?”
“Số liệu thu thập được trong giai đoạn hiện tại, số lượng dị năng giả bình thương tiến hóa không đến 2%. Chỉ có số ít dị năng giả bình thường mới có thể đột phá hạn chế, chuyển hóa sang dị năng giả cấp cao. Bởi vì thời gian quá ngắn, nhân tố cùng phương pháp chuyển hóa đều đang ở trong quá trình thử nghiệm. Nhưng có thể khẳng định trước mắt dị năng giả cấp cao vẫn rất ít.”
Ôn Hướng Dương ồ một tiếng sau, nói: “Được, chúng tôi đã biết sơ sơ rồi, vậy anh nghỉ ngơi trước đi, chúng tôi không quấy rầy.”
Ngữ điệu đầy vẻ dùng xong liền vứt, vô tình lạnh lùng. Tư Không Dật: “……”
Nhưng mà Ôn Hướng Dương không hề đồng tình, dù sao đây chính là do hắn tự tạo nghiệp.
Sau khi ra khỏi cửa phòng, bốn người quay đầu đi tới phòng của Ôn Hướng Dương mở cuộc họp nhỏ. Rốt cuộc thì người khác có thể lái máy bay trực thăng, tùy tùy tiện tiện liền bay đến trên đầu bọn họ, mà bọn họ lại hoàn toàn không biết gì cả.
Đinh Minh: “Có chuyện tôi nghĩ nên nói với mọi người, chính là mấy ngày nay tôi lục tục nhận được một ít yêu cầu nguyện đi đến căn cứ của Tư Không Dật. Sau đó, tôi cũng đã hỏi qua cấp dưới của Tư Không Dật, căn cứ bên kia của bọn họ đang thiếu người, đặc biệt là dị năng giả. Cho nên, nếu người bên chúng ta muốn đi, bọn họ hoan nghênh bất cứ lúc nào.”
“Tôi không có ý kiến, dưa hái xanh không ngọt, muốn chạy thì cho bọn họ đi thôi, không nhất thiết ngăn cản người khác đi tới chỗ tốt hơn để sinh tồn, nhưng bản nhân tôi sẽ không rời khỏi nơi này.” Ôn Hướng Dương cực kỳ kiên định nói.
Dung Ngọc yên lặng giơ tay nói: “Tôi cũng không ý kiến, tôi cũng sẽ không đi.”
Văn Khải Phong cũng gật đầu.
Đinh Minh gãi gãi đầu nói: “Tôi cũng chưa nói sẽ cho mấy người đi nha, nhưng đúng là nên để những người kia tư nguyện. Tôi chỉ báo với mọi người một tiếng, bây giờ tôi đi chỉnh sửa lại danh sách đây.”
“Được, vậy cậu đi đi. Dung Ngọc, chúng ta cũng đi thôi, không quấy rầy Ôn Hướng Dương nữa.” Hiện tại Văn Khải Phong chỉ nghĩ đến việc kéo Dung Ngọc về nhà để nghiên cứu dị năng.
Thật sự cũng không có gì hay để tám chuyện, 4 người giải tán, ai về nhà nấy.
Mới vừa đến nhà Văn Khải Phong, Văn Khải Phong đã gấp không chờ nổi đóng cửa lại, thúc giục Dung Ngọc sử dụng dị năng.
Thời điểm Dung Ngọc vừa mới thả ra dị năng hệ thủy, dị năng còn ngoan ngoãn không hiểu chuyện gì. Thẳng đến khi chủ nhân không có hạ mệnh lệnh, cộng thêm sau đó Văn Khải Phong cũng thả dị năng hệ điện ra, dòng nước liền hân hoan nhào đến chỗ hệ điện bên kia.
Hệ điện đứng yên một lát, hiểu biết chủ nhân của mình cũng không có bất cứ mệnh lệnh gì, lúc này mới ngượng ngùng cọ cọ xoắn xít cùng dòng nước.
Dung Ngọc đi quanh hai dị năng một vòng, nói: “Anh nói xem, về sau dị năng của đôi ta cũng sẽ hóa hình giống như Tư Không Dật sao?”
Văn Khải Phong: “Tám chín phần mười là thế.”
“Vậy anh nói xem dị năng của chúng ta sẽ là hình dạng gì nhỉ.” Dung Ngọc nghĩ tới mà hứng thú, bắt đầu ảo tưởng.
Văn Khải Phong nghiêm túc suy nghĩ tự hỏi: “Ít nhất phải uy phong một chút đi, hổ? Sư tử? Đều được.”
Dung Ngọc cười nói: “Nhỡ đâu là mèo thì sao?” “Vậy thì không có còn hơn.”
“Ha ha ha ha ha ha ha.” Thấy Văn Khải Phong rối rắm, Dung Ngọc bật cười ha ha: “Nhưng thật ra em hy vọng là mèo, như vậy thì có thể thỏa mãn niềm vui sướng muốn vuốt ve mèo của em.”
Vừa dứt lời, dòng nước đột nhiên rung động tại chỗ, giống như là hiệu ứng bươm bướm, dòng điện cũng biến dị theo, hơn nữa không ngừng biến lớn.
Chẳng lẽ là muốn biến dị?
Dung Ngọc cùng Văn Khải Phong nhìn nhau liếc mắt một cái, khẩn trương quan sát.
Thực nhanh, dòng nước hoàn thành biến dị trước, nó từ một dòng nước mọc ra tứ chi, biến thành mèo con như tâm nguyện của Dung Ngọc.
Dung Ngọc vui mừng: “Lẽ nào việc biến hình là tùytheo ý tưởng của chủ nhân sao?”
Mèo nhỏ đạp lên không khí, ưu nhã bước tới chỗ Dung Ngọc.
Văn Khải Phong thấy thế, chờ mong nhìn dòng điện, dòng điện dần dần biến lớn, so sánh với dòng nước, thân hình lớn hơn.
Dung Ngọc: “Ai ui, sẽ không thật sự giống với suy nghĩ của anh mà biến thành hổ chứ? Nhưng mà độ to của cái này không tính là quá lớn.”
Dòng điện dần dần xuất hiện biến hóa, mọc ra tứ chi thon dài cùng lỗ tai nhòn nhọn, phía sau dần dần mọc ra cái đuôi đung đưa.
Hử? Cái đuôi đung đưa?
Dung Ngọc một trận cười ầm lên: “Ha ha ha ha ha ha, rõ ràng không phải hổ mà là chó lớn!”
Văn Khải Phong hóa đá.
Dung Ngọc nhìn Văn Khải Phong điếng người, cố nghẹn cười, an ủi nói: “Không phải hổ cũng không sao, chó cũng đáng yêu lắm nha. Anh xem, hiện tại chúng ta có ăn có uống, có mèo có chó, còn không cần đi làm, đúng là người thắng trong cuộc sống.”
Văn Khải Phong cũng không thấy mình được an ủi, vừa rồi chờ mong bao nhiêu, hiện tại bất đắc dĩ bấy nhiêu. Hình như chó nhỏ cảm nhận được chủ nhân ghét bỏ nó, thật cẩn thận tiến đến bên người Văn Khải Phong, vẫy vẫy cái đuôi làm nũng.
Văn Khải Phong chỉ là nhất thời thấy chênh lệch quá lớn, cộng thêm Dung Ngọc chê cười, tâm thái cũng nhanh chóng điều chỉnh lại. Tuy không phải vua của muôn loài nhưng chó nhỏ thân thiện trung thành cũng không có gì xấu.
“Em nói đúng, hiện tại chúng ta có mèo có chó, anh quyết định về sau nó sẽ tên là Tia Chớp.” Anh vuốt ve chó nhỏ, xúc cảm thực đặc biệt, bởi vì nó được sinh ra từ dị năng của mình nên những tia điện xung quanh người nó sẽ không lạm hại chủ nhân, thậm chí khi sờ còn thấy ấm áp.
Tia Chớp thấy chủ nhân vuốt ve đáp lại mình, càng thêm kích động mà vẫy đuôi tại chỗ, thậm chí còn chạy đến cạnh mèo nhỏ của Dung Ngọc điên cuồng cọ cọ.
Dung Ngọc nhìn một mèo một chó, cảm thấy mỹ mãn, nếu hiện tại có thêm WiFi thì càng hoàn mỹ hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT