“Đại Khách, hôm nay đã là ngày thứ ba. Đám con người kia mỗi ngày huấn luyện như vậy, kỳ thật bọn họ cũng chiếm không ít tiện nghi, ngày mai anh thật sự muốn thả bọn họ đi nhẹ nhàng như vậy sao?”

Đại Khách cười nhạo: “Nếu đáp ứng thả bọn họ đi thì tôi sẽ không nuốt lời. Bất quá khi ra khỏi nơi này sẽ gặp phải chuyện gì, tôi cũng không dám bảo đảm.”

“Có ý tứ gì?”

“Tôi nhớ rõ tang thi chỉ cảm thấy hứng thú đối với con người, đối với thú nhân lại vô cảm có đúng không? Nếu tôi đưa bọn họ đến lối ra ở bên ngoài nội thành, lại bắt một ít tang thi tới, cô đoán sau đó sẽ thế nào?”

***

Hôm nay dậy sớm hơn bình thường, Dung Ngọc chạy chậm theo Văn Khải Phong quanh thôn. Đây là lần đầu tiên cậu thành thật nhìn kĩ toàn bộ kết cấu thôn, thực ra không khác thôn trang bình thường lắm.

Nhà cửa, đồng ruộng, cây ăn quả, thoạt nhìn tất cả đều tự nhiên. Điểm khác nhau duy nhất, đại khái chính là động vật nhỏ chạy đầy trên đất.

“Ai da.” Một cục lông xù va phải đùi Dung Ngọc. Cậu quay đầu liền thấy, OMG, là gấu trúc con!!!

Tay Dung Ngọc không nghe theo sự chỉ huy của não bộ, bất giác bế gấu trúc con vào lòng, cậu biết đây là một thú nhân, nhưng mà gấu trúc nho nhỏ lớn lên bụ bẫm, tròn vo, thật sự là quá đáng yêu.

Gấu trúc con dùng thanh âm non nớt tức giận kêu lên với Dung Ngọc: “Um um

~”

Dung Ngọc bị sự đáng yêu của nó làm tâm can mềm nhũn, nhịn không được liền suy nghĩ, thời đại hiện tại đều thay đổi, có phải có thể cân nhắc nguyện vọng nuôi một con gấu trúc hay không.

“Bé con, mau trở lại!”

Thời điểm Dung Ngọc đang chìm đắm trong suy nghĩ, ở nơi xa, một thú nhân sốt ruột hoảng hốt chạy tới gọi gấu trúc con. Gấu trúc con nghe được tiếng thú nhân gọi, vừa kêu um um vừa giãy giụa muốn xuống đất.

Dung Ngọc sợ thương tổn tới gấu trúc con nên vội vàng buông tay, sau đó gấu trúc con té xuống đất, chạy thật nhanh đến chỗ thú nhân. Thú nhân túm gấu trúc con lên, nhìn Dung Ngọc đầy ác ý trong giây lát rồi quay đầu bỏ chạy.

Dung Ngọc thấy thế, trong lòng có loại cảm giác kỳ quái. Nhưng cả ngày, tất cả đều không khác hôm qua, buổi sáng huấn luyện hành vi, buổi chiều và buổi tối huấn luyện cách dã đấu. Tới tối, Dung Ngọc còn có loại cảm giác không chân thật.

Đêm, thực tĩnh lặng. Ánh trăng dường như giống với vải dệt, thảnh thơi giăng mắc khắp mặt đất, gió nhẹ thổi qua ngọn cây, dáng vẻ lay động dưới trăng của cành lá phản chiếu xuống dưới.

Dung Ngọc nằm ở trên giường, nội tâm còn có chút lo sợ bất an: “Kết thúc đêm nay, là chúng ta có thể trở về sao?”

“Có lẽ vậy, cảm thấy giống như thực nhẹ nhàng nhưng trong lòng ngược lại thấy lạ lạ.” Giản Lập Thành cũng nói không rõ loại cảm giác này, chính là cảm thấy hết thảy đều quá dễ dàng.

Ngao Quý mắt trợn trắng: “Phi phi phi, không sao không phải càng tốt hơn à? Mấy người đừng suốt ngày suy nghĩ miên man, không sao cũng bị mấy người làm cho có sao đấy.”

Giản Lập Thành lập tức ngồi dậy, phản bác: “Cái gì mà gọi là suy nghĩ miên man chứ! Anh không cảm thấy rất kỳ quái sao?”

“Được rồi được rồi, ngủ! Có kỳ quái hay không thì tôi cũng buồn ngủ rồi.” Ngao Quý lật người lại, không kiên nhẫn lẩm bẩm vài câu, bên ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng bắt đầu nói thầm, những thú nhân này thật sự tốt như vậy sao?

Suy nghĩ bực bội quanh quẩn ở trong lòng mọi người, lại một đêm qua đi. Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người ngoài ý muốn đều đã sớm thanh tỉnh, không hề buồn ngủ.

Giản Lập Thành gấp không chờ nổ, thúc giục mọi người: “Đi thôi, đi tìm trưởng thôn kia.”

“Trưởng thôn muốn gặp các người, các người đều chuẩn bị rồi đi theo tôi.” Giản Lập Thành mới vừa bước ra khỏi cửa phòng liền đúng lúc Kim Vân lại đây thông báo, khuôn mặt Kim Vân vẫn lạnh tanh trước sau như một.

Dọc theo đường đi Dung Ngọc cảm thấy ánh nhìn của thú nhân như có như không mà đặt trên người bọn họ, có thiện ý, có tò mò, cũng có ác ý. Trong nháy mắt, cảm thấy mình giống như con khỉ trong vườn bách thú, để mặc cho người vây xem.

Cả một đường mang theo suy nghĩ miên man, đoàn người Dung Ngọc đã đến nhà của Đại Khách.

Đại Khách vẫn mỉm cười như cũ, nhìn bọn họ: “Cảm tạ các vị đã trợ giúp trong ba ngày này, tôi sẽ đúng hẹn đưa các vị rời khỏi đây.”

“……”

Không người đáp lại, Đại Khách cũng không thèm để ý, lúc sau còn để lại nhiều phần quà cho bọn họ, có thể sống hay không còn phải xem số phận của bọn họ, không cần thiết lãng phí miệng lưỡi.

Cửa vào của thôn thú nhân thật ra là giấu ở phía sau rừng cây táo, nhưng có dây leo ngăn cản nên người thường không cách nào tiến vào. Mặc dù thông qua chỗ rừng cây táo, thú nhân còn ở phụ cận bố trí rất nhiều thủ thuật che mắt của hệ mộc và hệ thổ. Nếu lần này không phải vì núi đột nhiên bị nứt, đoàn người Dung Ngọc bị rơi vào nghĩa địa công cộng của bọn họ thì không thể dễ dàng đi đến thôn thú nhân đâu.

Những chỗ nứt ban đầu đã bị Đại Khách phái dị năng giả hệ thổ lấp kín hết rồi, tránh cho người ngoài lại vô tình xâm nhập. Về phần lối ra thì có 2: một là từ chỗ rừng táo, hai là con đường thông đến phạm vi nội thành.

Nhưng đoàn người Dung Ngọc cũng không biết có hai đường ra ngoài, cho nên thời điểm Đại Khách phái người dẫn đường đưa bọn họ đi theo đường thông đến nội thành, bọn họ hoàn toàn không biết gì cả.

Kim Vân dựa theo yêu cầu của Đại Khách, sau khi đưa tới tuyến đường được chỉ định thì nói: “Các người đi thẳng, ra khỏi chỗ rừng này chính là lối ra.”

“Đường ra khỏi thôn của các người thật vòng vèo, làm tôi choáng váng hết đầu óc.” Ngao Quý thuận miệng oán giận một câu.

Kim Vân lạnh lùng nhìn hắn nói: “Tôi khuyên anh tự giải quyết cho tốt, đừng có ý định ghi nhớ đường ra, vì thôn thú nhân không chào đón con người.”

Dứt lời, Kim Vân không hề lưu luyến quay đầu đi ngay, để lại Ngao Quý không hiểu ra sao.

Ngao Quý tức tối: “ĐM, tôi nói cái gì đâu? Làm gì mà tính tình xấu như vậy.”

Dung Ngọc: “Đại khái người ta cho rằng anh trộm nhớ đường đi, dẫu sao bọn họ cũng không quá thích con người.”

“A? Còn có thể như vậy à, bọn họ làm đường đi loanh quanh vòng vèo thế này ai mà nhớ cho nổi.”

Văn Khải Phong vỗ vỗ Ngao Quý, nói: “Được rồi, nhanh trở về thôi. Rời đi nhiều ngày, Đinh Minh ở bên kia không biết thế nào rồi.”

Mọi người dựa theo hướng dẫn của Kim Vân, sau khi đi ra khỏi cánh rừng liền phát hiện, thì ra lối ra này cả thôn thú nhân lại ở trên sườn núi bên ngoài nội thành.

Giản Lập Thành tò mò ngẩng đầu nhìn xung quanh: “Lối ra này của bọn họ thật đúng là nguy hiểm, cách nội thành gần như này, tôi đều có thể nhìn thấy kiến trúc. Không phải sau đó sẽ có tang thi xuất hiện chứ? Tôi còn chưa từng thấy nó tròn méo thế nào đâu.”

Vừa dứt lời, vài tiếng gào rống lọt vào trong tai mọi người.

Giản Lập Thành lộp bộp trong lòng: “Mẹ kiếp, tôi sẽ không nói trúng chứ?”

“Cậu là cái đồ miệng quạ đen, tôi đã nhìn thấy tang thi đang đến rồi, đi mau đi mau!” Dung Ngọc tinh mắt, liếc một cái liền thấy những bóng đen cách đó không xa đang ùn ùn kéo đến.

Văn Khải Phong cũng trông thấy tang thi, nhưng thái độ lại khác thường, giữ chặt tay Dung Ngọc, nói: “Chậm đã, tôi thấy đám tang thi kia cùng lắm cũng chỉ tới trăm con, đúng lúc là cơ hội rèn luyện cho cậu. Tuân Tử Tấn, dùng dị năng hệ thổ của cậu nâng chỗ đất chúng ta đang đứng thành một cái đài cao, ít nhất phải cao 3 mét.”

“Cái gì???” Giản Lập Thành xoa xoa lỗ tai, hoài nghi mình nghe lầm. “Tuân Tử Tấn, nhanh lên!”

Tuân Tử Tấn liếc mắt nhìn Văn Khải Phong một cái thật sâu, sau đó lập tức không ngừng thi triển dị năng, đem dị năng hệ thổ bám vào dưới chân mọi người, thực nhanh nâng chỗ đất dưới chân mọi người thành đài cao 3 mét.

Tuân Tử Tấn: “Dị năng của tôi dùng hết sức chỉ có thể đến 6 mét, như vậy anh phải chắc chắn đánh bại tang thi.”

Ngao Quý cười hắc hắc, “Yên tâm đi, cậu cho rằng lần trước chúng tôi ra khỏi nội thành như thế nào. Dị năng của anh Phong, có thể một hơi giết chết cả trăm tang thi đang tới, sợ cái rắm.”

Văn Khải Phong: “Dung Ngọc, chuẩn bị tốt dị năng hệ thủy của cậu, cự ly công kích đài cao của chúng ta gần với đầu tang thi nhất.”

“Em cũng tới, em cũng tới.” Ngao Quý sắn cổ tay áo lên, hưng phấn không thôi.

Văn Khải Phong vô tình ngăn lại: “Cậu xem là được rồi, nếu là có cá lọt lưới đi lên thì lại đến lượt cậu.”

Ngao Quý tức khắc uể oải, hắn sâu kín nhìn Văn Khải Phong, trách một câu: “Anh, anh thật bất công.”

“Cậu tưởng lúc nào cũng có thể huấn luyện sao, giờ lại muốn đoạt của người khác?”

Ngao Quý nghẹn lời, không cách nào lý giải có phải Văn Khải Phong nghiện làm thầy giáo rồi không.

Tuân Tử Tấn thấy thế, lập tức kéo Giản Lập Thành qua dặn dò: “Chờ tí nữa cậu cũng công kích theo Dung Ngọc, rèn luyện tốt kỹ năng của cậu.”

Diêu Sơ Lan yên lặng chua xót, rõ ràng có 6 người, cô lại trước sau giống như không có họ tên. Nhưng làm nữ thanh niên chính trực, cô lựa chọn kiên cường.

Đây là lần đầu tiên Dung Ngọc thấy tang thi ngoài đời, làn da tang thi xanh mét, đồng tử trắng dã, chạy về phía họ giống như dã thú. Không một điểm nào không nói với Dung Ngọc, đây là thế giới hiện tại.

Mặc dù lúc trước biết được tin tức từ truyền thông, sau đó còn có dị năng và thú nhân, tất cả đều nói cho Dung Ngọc biết thế giới này đã thay đổi. Nhưng đều không bằng hiện tại, nhìn những đồng bào của mình trở thành bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ. Cậu rất may mắn, may mắn ở thời điểm virus bùng nổ có thể ở cùng ba mẹ của mình. Nhưng những người này thì sao? Những người trở thành tang thi này liệu ít nhiều có thể là người thân của mình hay không?

Văn Khải Phong quát khẽ: “Dung Ngọc, đừng mất tập trung.”

Dung Ngọc giật mình, đúng vậy, đột nhiên cậu làm ra vẻ để làm gì? Tất cả đã trở thành hiện thực, chỉ có thể đối mặt. Cậu tỉnh lại, đôi tay nhanh nhẹn biến nước thành mũi thên băng, cắm thẳng xuyên đầu tang thi.

Sau khi tang thi đầu tiên ngã xuống, Dung Ngọc càng thêm tự tin, dòng nước theo ý nguyện của chủ nhân, thẳng tiến không lùi phi đến con tang thi đang rít gào.

Trong phút chốc, trên bầu trời đan xen dòng nước, dây mây, nhũ băng và tường đất, tang thi bị đẩy ngã như domino, một con lại tiếp một con ngã xuống đất.

Văn Khải Phong lẳng lặng nhìn sườn mặt nghiêm túc tập chung của Dung Ngọc, đột nhiên hiểu vì sao người ta lại nói lúc làm việc là lúc có mị lực nhất.

Ngao Quý buồn bực liếc mắt nhìn Văn Khải Phong một cái, lại liếc mắt nhìn đoàn tang thi một cái, trơ mắt nhìn tang thi liên tục ngỏm củ tỏi, đau lòng không thôi.

“Hết rồi, hết rồi, chết sạch.” Ngao Quý mặt uể oải.

Dung Ngọc lau mồ hôi trên trán, quay đầu nghiêm túc nhìn Văn Khải Phong, nói: “Thầy Văn, từ nay về sau, anh có thể tiếp tục dạy tôi được không? Tôi không muốn buông thả bản thân vì ở một nơi an toàn. Nếu không, sau này nếu gặp phải tình huống nguy hiểm bất ngờ, tôi lại cạn kiệt dị năng thì biết làm sao? Tôi thật sự rất muốn trở nên mạnh mẽv!”

Đối mặt với ánh mắt chân thành tha thiết mà lại kiên định của Dung Ngọc, thân thể Văn Khải Phong như bị ngọn lửa cực nóng thiêu đốt, khô nóng không thôi.

Trái tim anh đập thình thịch, loại cảm giác xa lạ này lần đầu tiên anh có.

Rốt cuộc là vì sao? Là bởi bị nỗ lực của cậu ấy làm cảm động, hay là bởi vì mặt khác……

Văn Khải Phong khàn giọng nói: “Được, tôi dạy cho cậu.” “Vâng!” Có được câu trả lời khẳng định, Dung Ngọc cười híp mắt.

***

“Anh Minh, đã qua vài ngày, dù đã tìm khắp núi đồi nhưng vẫn không tìm thấy mấy người bọn họ. Cái khe núi kia thật sự quỷ dị, lại tự động nối lại với nhau, em cảm thấy dữ nhiều lành ít.” Theo thất vọng tích lũy từng ngày, Nhạc Chí Cương dần dần cảm thấy tuyệt vọng.

Đinh Minh đấm mạnh lên vách tường, cắn răng nói: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”

“Nhưng nếu bọn họ còn ở kia phía dưới, cái khe kia tự dưng bịt lại, vậy thì chẳng phải bọn họ sẽ bị đè……” Nhạc Chí Cương dừng một chút, không đành lòng nói tiếp.

“Đủ rồi, tôi……”

“Đã trở lại! Bọn họ đã trở lại!!!” Vương Quang Lâm hưng phấn hô to đánh gãy cuộc nói chuyện của hai người.

Đinh Minh và Nhạc Chí Cương nhìn nhau, vội vàng đứng dậy lao ra ngoài cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play