*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kỳ thật, đến giờ cơm trưa, Dung Ngọc khá tò mò thực đơn của thú nhân sẽ có những món gì. Do bọn họ đều là từ thú biến thành người, loài động vật nào cũng có. Loại ăn thịt có hổ, sư tử, báo săn; loại ăn cỏ có voi, hươu sao, linh dương. Nhiều loại động vật chung sống với nhau, sẽ không nảy sinh mâu thuẫn về vấn đề thức ăn ư?
Hiển nhiên, Dung Ngọc nghĩ nhiều rồi. Từ sau khi tiến hóa thành thú nhân, với bọn họ mà nói, chỉ có con nào có suy nghĩ, có năng lực hóa thành thú nhân thì mới có tư cách xứng làm đồng loại. Cho nên, những con heo, gà rừng vô tri vẫn bị bọn họ coi là thức ăn.
Bất quá, phương thức nấu nướng của thú nhân, Dung Ngọc không dám gật bừa.
“Thịt này không có mùi vị…… Cũng quá khó ăn.” Giản Lập Thành không nhịn được, nhỏ giọng oán hận một câu.
Ngao Quý ngồi cạnh, tràn đầy cảm xúc gật gật đầu.
Dung Ngọc yên lặng nói: “Mấy người có muốn ăn chân gà rút xương lắc chanh không?”
Ngao Quý: “!!!”
Giản Lập Thành vui mừng, “Dung Ngọc, chẳng lẽ anh nhớ được thực đơn sao?” “Cũng chỉ nhớ được ít món.”
Giản Lập Thành cao hứng cho Dung Ngọc một cái ôm lớn, hận không thể khảm Dung Ngọc vào lòng.
Tuân Tử Tấn tức giận kéo Giản Lập Thành ra, nói: “Được rồi được rồi, không sai biệt lắm là được, cậu ôm anh ấy chặt như thế thì anh ấy thi triển dị năng kiểu gì.”
“À à.” Giản Lập Thành le lưỡi, ngượng ngùng nhìn Dung Ngọc cười cười.
Dung Ngọc đăm chiêu nhìn Tuân Tử Tấn một cái, cúi đầu cười không nói gì. Cậu đi đến cạnh bàn, chấm tay vào nước, bắt đầu viết thực đơn của món chân gà rút xương lắc chanh.
Chân gà rút xương lắc chanh có thêm món rau trộn chua chua cay cay khai vị, nguyên liệu nấu ăn cần có chân gà, chanh, ớt, muối, đường, giấm trắng, nước tương, rượu nấu ăn, rượu trắng, vừng trắng, hành, gừng, tỏi cùng linh hồn của món này là rau thơm.
Tiếp đến, lại phối hợp với dị năng hệ băng của Diêu Sơ Lan, một món rau trộn mát lạnh liền ra đời.
Ngao Quý thấy thế, thèm chảy nước miếng.
“Dung Ngọc à, cậu còn thực đơn món khác nữa không? Làm thêm nhiều món nữa. Cậu thấy bữa cơm của đêm nay đấy, không hoa quả thì là rau cải, thật vất vả mới có mấy miếng thịt, lại không có hương vị gì.”
Dung Ngọc ngẫm nghĩ, đáp: “Vậy tôi làm thêm món sườn xào chua ngọt được không?”
Ngao Quý: “Thật tốt quá! Lại làm thêm món nữa.”
Dung Ngọc có chút khó xử, kỳ thật cậu không nhớ nhiều thực đơn lắm, hơn nữa chốc lát còn cần huấn luyện thêm hai giờ, nếu làm ra quá nhiều đồ ăn, thời gian sẽ không đủ.
Sau khi Văn Khải Phong yên lặng nhìn thoáng qua Dung Ngọc, anh Ngao Quý kéo qua, lạnh lùng nói: “Được rồi, cậu còn muốn ăn đại tiệc Mãn Hán toàn tịch sao? Có mấy món ăn đã không tồi, mau ăn cho xong đi, mấy thú nhân đó sẽ đến đây ngay lập tức đấy.”
Ngao Quý luôn luôn nghe lời Văn Khải Phong, Văn Khải Phong đã lên tiếng, Ngao Quý cũng chỉ có thể nghẹn khuất vâng một tiếng, ngoan ngoãn ngồi trở lại vị trí của mình.
Dung Ngọc thở phào nhẹ nhõm, cảm kích cười với Văn Khải Phong.
Đúng như lời Văn Khải Phong nói, 6 người bọn họ vừa ăn xong cơm tối, Kim Vân đã lập tức đến thúc giục đã đến giờ huấn luyện. tuy Đại Khách nhờ bọn họ giúp huấn luyện thú nhân thói quen của con người, nhưng Dung Ngọc cảm thấy nói là huấn luyện, không bằng nói là luyện tập cùng thì thích hợp hơn.
Cả ngày hôm nay, Dung Ngọc đều thất bại. Những thú nhân này muốn học thích ứng từ bò trên mặt đất bằng tứ chi biến thành đứng thẳng đi lại bằng hai chân, còn muốn đồng thời thích ứng với cách khống chế dị năng ở hình dạng con người. Kết quả, mình còn không bằng những thú nhân này, dù mình quen với việc đi lại giống con người hơn bọn họ thì sao? Còn chẳng phải bị dị năng của đối phương dạy cách làm người à?
Hai giờ huấn luyện nhanh chóng trôi qua, thời gian còn lại có thể cho bọn họ tự do đi lại ở trong thôn. Nhân lúc mọi người đều đi tắm rửa, một mình Dung Ngọc bò lên trên nóc nhà, gối đầu lên tay, yên lặng mà nhìn bầu trời sao đêm.
Đêm khuya tĩnh lặng, Dung Ngọc nhớ tới lời nói ban ngày của Văn Khải Phong, anh ta nói đúng, xác thật từ khi virus bùng nổ tới nay, bọn họ vẫn luôn ở khách sạn chờ đợi. Mặc dù có được dị năng, nhưng cũng chỉ làm một ít chuyện bình thường, cho nên tố chất thân thể mới không theo kịp
Nếu một ngày kia, lại gặp được loại tình huống bất ngờ như này, mình đụng phải thú nhân không thân thiện hoặc là tang thi, chỉ sợ mạng nhỏ của mình sẽ đi tong.
Dung Ngọc có chút chua xót, đây là lần đầu tiên cậu nhận thức rõ ràng rằng bản thân chỉ là người thường, nhỏ yếu quá.
Văn Khải Phong đi ra sau nhà gỗ, thấy Dung Ngọc phát ngốc nằm ở trên nóc nhà tranh. Từ lên núi, đến ngã xuống động, lại đến thú nhân thôn, cả một đường đi anh chưa bao giờ thấy trên mặt Dung Ngọc xuất hiện sự yếu ớt và mê mang.
“Cậu làm sao vậy? Không đi tắm rửa sao?”
Dung Ngọc sửng sốt, cỏ tranh trên nóc nhà lún xuống, không biết Văn Khải Phong bò lên trên nóc nhà từ bao giờ.
Văn Khải Phong thấy Dung Ngọc trả lời, kiên nhẫn hỏi lại một lần: “Dung Ngọc, cậu làm sao vậy?”
Dung Ngọc phục hồi tinh thần, miễn cưỡng cười nói: “Không có gì, anh không đi tắm rửa à?”
Văn Khải Phong: “Người quá nhiều, trễ chút nữa mới đi. Nếu cậu có cái gì phiền não, có thể nói cho tôi nghe được không?”
Dung Ngọc há miệng thở dốc, lại chưa nói ra một câu.
Dưa hái xanh không ngọt, nếu đối phương không muốn nói, Văn Khải Phong cũng không phải kiểu người sẽ cưỡng bách người khác. Anh lẳng lặng ngồi bên cạnh Dung Ngọc, trầm mặc chờ đợi.
Sau một lúc lâu, Dung Ngọc đột nhiên mở miệng: “Vì sao, đối với một thú nhân còn đang học cách thích ứng với nhân hình mà tôi cũng đánh không lại?”
“Cậu muốn nghe lời nói thật không?” “Anh nói đi.”
“Tuy rằng dã thú bởi vì sinh tồn ở môi trường hoang dã nên kinh nghiệm chém giết phong phú hơn phần lớn con người. Nhưng sau khi trở thành thú nhân, chuyển hóa từ hình thú sang hình người, ưu thế hình thú liền mất đi. Cậu không đánh lại bọn họ, thứ nhất là do buổi sáng tôi đã nói: cậu khuyết thiếu tố chất thân thể nên đối mặt nguy cơ, cậu sẽ không phản ửng kịp, điểm thứ hai chính là cậu không có ý thức, hoặc là kinh nghiệm chiến đấu.”
Văn Khải Phong dừng mấy giây, thấy Dung Ngọc không có phản bác, vì thế tiếp tục nói: “Trước kia tôi cho rằng, virus tạo thành tang thi đã là uy hiếp lớn nhất đối với con người. Nhưng hiện tại xem ra, so với tang thi, những thú nhân này cũng sẽ trở thành uy hiếp mới. Bọn họ sẽ không vĩnh viễn ở lại địa phương nhỏ này, khi bọn họ cần tài nguyên và lãnh địa, bọn họ sẽ ra tranh đoạt. Cho nên, mặc dù tương lai chúng ta chỉ muốn yên ổn sống ở khách sạn thì cũng phải phòng ngừa chu đáo. Nếu không, lấy vị trí khách sạn chúng ta, phía sau là thú nhân có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, phía trước lại là tang thi trong nội thành, một khi bọn họ tấn công, cậu cảm thấy mấy con người chúng ta có năng lực đáp trả?”
Dung Ngọc nhíu mày: “Anh nói đúng, nhưng tôi không biết nên làm như thế nào. Hiện tại đầu óc tôi trống rỗng.”
“Tôi có thể dạy cậu.”
Dung Ngọc mở to mắt, quay đầu nhìn Văn Khải Phong: “Anh nguyện ý?”
“Vì sao không muốn dạy? DÙ sao thì tôi cũng là người muốn ở lại khách sạn, nhiều thêm một phần lực tương đương với nhiều thêm một phần đảm bảo, không phải sao?”
“Nói đến việc này, tôi còn chưa hỏi anh, rốt cuộc anh từng làm nghề gì, vì sao thân thủ tốt như vậy? Khụ, nếu không tiện nói thì thôi.”
Văn Khải Phong thản nhiên nói: “Không có gì phải giấu giếm, trước kia tôi cùng bọn Ngao Quý, Đinh Minh là bộ đội đặc chủng, đến ba mươi mấy tuổi rồi, liền xuất ngũ.”
Dung Ngọc kinh ngạc ngồi bật dậy: “Khó trách thân thủ các anh tốt như vậy, hơn nữa anh ba mươi mấy tuổi rồi sao? Tôi hoàn toàn không thấy giống, tôi cho rằng anh không lớn hơn tôi lắm, khoảng 27, 28 thôi.”
Văn Khải Phong cúi đầu cười cười: “Tôi đây cảm ơn cậu khen ngợi.” “Vậy về sau tôi huấn luyện dị năng của mình, anh có thể dạy tôi chứ?”
“Có thể, chỉ cần cậu không sợ bị đánh là được. Đi thôi, bọn họ đã trở lại, bên kia hẳn là có phòng trống, đi tắm rửa trước đi.” Văn Khải Phong nói xong, vỗ vỗ bả vai Dung Ngọc, nhẹ nhàng nhảy từ nóc nhà xuống.
Dung Ngọc vội vàng hô: “Từ từ chờ tôi đã!”
Nơi thú nhân tắm rửa, có điểm giống với nhà tắm phương Bắc, mọi người để mấy thùng nước ấm ở phía trước bồn để tắm sơ qua, sau đó mới vào bồn tắm ngâm mình.
Thời điểm Dung Ngọc cùng Văn Khải Phong đi tới, đã hơi muộn, nhà tắm chỉ còn lại hai người bọn họ. Văn Khải Phong thong dong cởi áo tháo thắt lưng, múc nước ấm tắm rửa. Nhưng Dung Ngọc không làm được, mọi người đâu thể cưỡng cầu một người đàn ông thích người cùng giới có thể bình tĩnh trong tình huống này nha.
Lúc Dung Ngọc lề mề cởi quần áo tắm rửa, Văn Khải Phong đã tắm xong, tiến bể tắm ngâm người trước.
Tiếng nước xôn xao vang lên.
Dung Ngọc không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua, tuy rằng Dung Ngọc thề, cậu không có bất cứ ý nghĩ không an phận nào với Văn Khải Phong. Nhưng mà, lòng yêu cái đẹp ai cũng có. Dáng người Văn Khải Phong là vai rộng eo thon, bọt nước theo ngực Văn Khải Phong lăn xuống dưới, cơ bắp kia tinh tráng bóng loáng, còn có địa phương không thể nói kia.
Yết hầu Dung Ngọc di chuyển, không tiền đồ nhìn đi chỗ khác, ừm, rất có vốn liếng.
Cậu lưu luyến dời mắt, ai oán nhìn dáng người mỏng dính của mình, thở dài. Cơ bắp nhỏ bé dựa vào tập gym mà có này không biết duy trì được bao lâu, chắc có lẽ một khoảng thời gian nữa sẽ lặn mất.
Thật sự không thể so sánh với người khác, so xong sẽ tự ti.
Dung Ngọc tắm qua loa xong, cũng bước vào bể tắm, dòng nước ấm áp bao lấy thân thể cậu, Dung Ngọc phát ra một tiếng thở nhẹ. Mệt nhọc ban ngày đều giảm bớt khi ngâm mình trong bể nước, cậu nhắm mắt, lẳng lặng hưởng thụ yên lặng khó có được này.
Văn Khải Phong không có mỏi mệt như Dung Ngọc, thời điểm huấn luyện trước kia, tất cả mọi người vai trần ở trong một cái bể, đã sớm nhìn quen. Nhưng làn da Dung Ngọc trắng nõn, dường như còn trắng mịn như ngà voi, trắng đến nỗi anh có hơi chói mắt.
Văn Khải Phong phát hiện trên làn da cậu có miệng vết thương, nhất thời nhịn không được lặng lẽ dùng dị năng trị liệu. Nhưng khi dùng dị năng, Văn Khải Phong mới vô nhận ra hành vi kỳ quái của chính mình. Theo lý mà nói, từ trước tới nay anh đều giấu kỹ dị năng thứ hai của mình, sao đột nhiên lần này lại giống mất trí thế?
“Nhất định là do da thịt của cậu ta non mịn lại bị thương, nhìn quá đáng thương.” Văn Khải Phong lắc lắc đầu, không hề nghĩ nhiều.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngao Quý: Tại sao lúc em bị thương, anh không đau lòng em?
Văn Khải Phong:…….