Vừa nói anh vừa khom lưng đi ra khỏi lều, đầu hất hất sang bên cạnh, có ý tốt chỉ dẫn: "Chad ở bên kia kìa."
Dưới ánh trăng tuyệt đẹp đêm nay, Tống Miên thấy khoé môi Sơn Chi phát sáng, anh nheo mắt nhìn kỹ một lần rồi phì cười lớn tiếng.
"Anh cười cái gì đó?" Sơn Chi nghiêng đầu chau mày, vẻ mặt sinh ra cảnh giác, ngờ nghệch hỏi.
Tống Miên nén cười, giơ ngón tay lên cằm mình, chỉ chỉ lên khoé miệng của mình, nói: "Cơm dính."
Sơn Chi máy móc luống cuống lau đi, giờ khắc này đã bị sự xấu hổ đè bẹp ngay tức thì.
"Tôi dẫn em qua gặp Chad."
Ngay lập tức cô từ chối: "Anh anh anh ở đây đi, cách mấy bước chân thôi mà, tôi có thể..."
"Đi thôi." Tống Miên đưa tay bóp gáy Sơn Chi kéo đi, xách người như xách cổ con gà đi vậy. Cô la "á" một cái rồi hầm hực trong lòng, tức tối vùng vẫy chân mấy cái.
Sơn Chi nhíu nhíu mày nhỏ, cánh môi dẩu lên, tỏ ý không vui.
"Chad." Tống Miên kêu lên.
Người bên trong ngay lập tức đi ra, mấy lều bên cạnh cũng lục đục mở toang.
Đám anh em của anh, mới đó mà đã tập hợp rồi, trên những gương mặt kia còn mờ ám săm soi nhìn bọn họ.
Clinton tựa người vào lều, một tay chống hông nháy mắt, giọng điệu không mấy chín chắn: "Song, cậu định làm chuyện gì đó? Có cần tụi này giúp cậu trông coi hay không?"
Cả đám cười phá lên, cậu nhóc Silas tuổi nhỏ nhưng đi theo đám người này thì xác định đầu óc bị nhồi nhét những đều kinh khủng rồi, cậu ôm bụng cười nghiêng ngả.
Chuyện gì là chuyện gì, Sơn Chi còn không biết sao, cô cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi đó, nói không biết là trái lương tâm.
Ngay lập tức má đỏ tai hồng, cô cúi đầu cắn môi. Trong đầu không ngừng đấu tranh, cuối cùng cô đưa ra kết luận.
Đều tại tên lính thối này!
Tống Miên cười mỉa, thầm khinh đầu óc đầy đen tối của bọn họ.
"Chad, có người tìm cậu."
Chad đi tới, dời mắt nhìn qua Sơn Chi, vẻ mặt càng thêm phấn khởi, bi bô cái miệng làm quen: "Hi, em gái xinh đẹp này, tìm tôi có việc gì sao?"
Sơn Chi trả lời trong trạng thái bị người ta nắm đầu nắm cổ: "À, bên kia, cái người bị thương ở chân đang tìm anh."
"Bernie?"
"Bernie, thằng nhóc đó tỉnh rồi sao?"
"Đi qua đó xem thử." Thế là cả đoàn quân sĩ nhanh chân nháo nhào rời đi.
Sơn Chi co giò muốn chạy lẹ, chưa đi được mấy bước cổ áo liền bị Tống Miên kéo đi, cô gục đầu ủ rũ, thiết nghĩ bản thân đã làm điều gì sai mà cái con người này lại hay kiếm chuyện với cô như vậy.
Quá bức bối trong người, cô hung hăng trừng mắt nhìn Tống Miên.
Anh làm như không phát hiện, ung dung xách con gái người ta trước mặt bao nhiêu người ở đây.
Quả thật là muốn đào cái hố chôn luôn tại chỗ mà.
Bernie thấy đám người đi lại, rất hứng khởi, vừa nhìn thấy Sơn Chi, anh ta liền gãi đầu, giọng điệu áy náy nói: "Xin lỗi nhé, tôi bị lộn phương hướng."
Cổ áo vừa thoát khỏi bàn tay, Sơn Chi liền cách Tống Miên một khoảng, cô vừa chỉnh lại cổ áo vừa đáp lại Bernie bằng một chuỗi xua tay.
Bên cạnh, Brian chọc ghẹo thốt lên: "Song đẹp trai đã bị xa lánh, ha ha ha."
Tống Miên vỗ một cái chát vào bắp tay Brian, sự cảnh cáo của anh không có hữu dụng mà còn làm trận cười lớn hơn.
Chad dìu Bernie vào lều lớn, chỉ còn lại mấy người bên ngoài tán dốc.
Mấy anh lính năng động này, mồm miệng lúc nào cũng luyên thuyên, làm cho không gian huyên náo vô cùng, bọn họ bày trò rồi sau đó phát ra những tiếng cười hào phóng đùa nghịch, loay hoay một hồi thì bắt đầu hướng sự tò mò về phía Sơn Chi.
"Cô gái xinh đẹp của tôi, tên em là gì?"
Nhắc đến tên là Sơn Chi ngượng ngùng, chột dạ nhỏ giọng nói: "Sơn Chi."
Leonard líu lưỡi đọc lại: "Sơn Tri?"
Cô không nghe rõ khẩu ngữ của bọn họ, chỉ đành gật đầu cho qua.
Clinton ngồi trên tảng đá, miệng cứ nhẩm đi nhẩm lại, vẫn thấy khó khăn với cái tên này: "Khó nói quá, hay gọi cô là Sun đi, Sun Sun, thế nào?"
Alan dường như phát hiện ra gì đó, vỗ tay lên đùi một cái thật vang, vẻ mặt hứng khởi: "Cô với Song đều có kí tự S ở đầu, trùng hợp nha trùng hợp nha."
Mấy người xung quanh bắt đầu hò hét trêu ghẹo.
"Trời định đó, đây là duyên phận!" Brian nói.
Clinton xoa cằm, nghiêm túc đánh giá: "Nhìn qua rất có tướng phu thê.", lại hỏi: "Sun Sun, how old are you?" [Sun Sun, cô bao nhiêu tuổi rồi?]
"Twenty seven." [27.] Còn sợ người ta không tin, cô còn lấy cả chứng minh thư ra đưa cho mọi người xem.
Cả đám ầm ĩ tán dốc, nói cô nhìn như học sinh, còn kéo Tống Miên qua, nói Sơn Chi là đồng hương của anh.
Tống Miên híp mắt, ảnh thẻ là cô gái có đôi mắt to tròn đen láy, trong trẻo sạch sẽ, mặc áo trắng, khoé môi hơi cong hướng về ống kính tươi tắn cười mỉm.
Thật sự là hai mươi bảy tuổi ư?
Anh cầm lên, ngón tay khẽ sờ gương mặt trong ảnh, nâng mí mắt, giọng điệu nghiêm túc nghi ngờ: "Có làm giả không đó."
Anh nói tiếng Anh, mọi người đều hiểu, cười ầm lên, chỉ trích anh ức h.i.ế.p con gái nhà lành.
Sơn Chi giận muốn nổ phổi, giậm chân phồng má, trợn mắt gồng cổ cãi cố: "Người ta hai mươi bảy tuổi thật đó, là đồng hương với nhau, anh có thể bớt hoài nghi được không?"
"Được được." Tống Miên cuộn tay che miệng cười lén: "Người ta tin, người ta tin em hai mươi bảy tuổi."
Sơn Chi thở hồng hộc, mặt mày đỏ bừng, tên lính thối đáng ghét này, có thực sự là tin hay không chứ?
Bỗng dưng Alan khoát cổ Silas, hất cằm nói: "Nè út, em phải gọi cô ấy một tiếng chị đó nghe."
Silas khoanh tay trước ngực, bộ dạng hống hách: "Em mới không gọi chị" sau đó lại lớn tiếng: "Em gọi chị dâu cơ."
Ồ!
Ha ha ha.
Đầu Sơn Chi nổ ầm ầm, bốc hoả, đám người này... nói cái gì vậy chứ?
Sự xấu hổ xâm chiếm, cô xấu hổ, tránh ánh mắt của mọi người dồn về phía mình, bụm hai tai chạy đi.
Phía sau vẫn còn tiếng kêu réo trêu đùa, Sơn Chi chạy không dám ngừng.
Anh em xô xô đẩy đẩy, bảo anh chạy theo đi.
Tống Miên nhíu mày, nghiêm túc mà nói: "Đừng có chọc con gái người ta."
Leonard cũng nghiêm giọng quản giáo: "Đúng rồi, mấy cậu chọc con gái người ta giận rồi kìa." nói rồi đùng đẩy Tống Miên đi, gương mặt sáng lạn, cười lộ tám cái răng sáng: "Vậy nên, cậu đi dỗ dành đi."
Tống Miên: "..."
Sơn Chi chạy đến mấy chỗ nhà đổ nát, chỉ còn lại bờ tường lạnh lẽo. Bụng cồn cào rồi kêu réo than đói.
"Này."
Cô nghe thấy tiếng, quay người lại.
Là anh.
Trên tay anh mang theo khay cơm còn dang dở tiến lại gần, một bước rồi hai bước, thoáng chốc đã đến trước mặt Sơn Chi.
Bernie nói, cơm cô chưa ăn xong, nhờ anh mang tới.
Tống Miên đưa cơm sang, bộ dáng rất kiên nhẫn, giữa không gian yên ắng tĩnh mịch, tiếng đói réo lên làm Sơn Chi muốn độn thổ, mặt mày cô cứ từ lạnh rồi chuyển nóng.
Có khi nào trước khi hoàn thành nhiệm vụ ở đây, cô sẽ bị sốc nhiệt mấy trăm lần không!
Mang theo sự xấu hổ nhận lấy, cánh môi Sơn Chi mấp máy khẽ cám ơn một tiếng.
Tống Miên không đi, đứng dựa lưng lên tường, đến khi Sơn Chi xử lý xong, khát vọng muốn chạy lại bị bắt về.
Hơi thở bao quanh chóp mũi, bị vây bởi lòng n.g.ự.c săn chắc của Tống Miên, thần kinh cô chợt kinh động căng thẳng, lòng bàn tay ướt nhẹp, lông mi run rẩy, cánh môi mím chặt.
Anh cúi đầu thấp xuống.
Môi sát lại gần tai, âm điệu trầm trầm mang theo y tứ trêu chọc: "Nên gọi em là Tưởng Ly hay Sơn Chi đây, hửm?" dứt lời không biết vô tình hay cố ý mà phả khí vào hõm vai khiến Sơn Chi run rẩy lại ngứa ngáy.
Sơn Chi bị doạ cho nói lắp bắp: "Anh muốn gọi cái gì thì mặc kệ anh, tôi, tôi muốn về!"
Cô dùng lực đẩy, Tống Miên tóm cổ tay cô cái một, âm điệu vừa oan ức vừa bất đắc dĩ: "Sơn Chi này, tôi là Thiếu tá, là quân nhân xuất sắc, em không thể tin tưởng người của Tổ quốc một chút hay sao, gặp tôi là muốn chạy, tôi ăn thịt em à?"
"Không, không có."
"Không có? Vậy là khinh thường tôi rồi."
Sơn Chi quả thật không có ý khinh thường, làm sao có thể mang ý đó lên người mang lại hoà bình cơ chứ.
Tống Miên xoay người, ngồi xuống, chân dài tùy ý duỗi ra, một chân co lên đặt tay trên đầu gối. Sơn Chi cũng ngồi xuống, cô nhỏ giọng đáp: "Ngoại hình của anh quá xuất sắc, tôi sợ người ta ghét tôi."
"Người ta thích tôi là chuyện của người ta, mắc gì phải ghét em?"
Sơn Chi chu môi, ngay lập tức lên án: "Bởi vì anh quá là chảnh đi..."
Tống Miên bất ngờ quay đầu, nhìn cô.
Sơn Chi biết mình lỡ lời nói lời trong lòng, cô hơi mất tự nhiên, không dám nhìn anh, vội vàng sửa lời: "Bởi vì anh không gần những người mến mộ anh, mà lại hay trêu chọc tôi, nên người ta ghét tôi lắm đó."
Tống Miên "ồ" một tiếng dài: "Là lỗi tại nhan sắc của tôi."
Không phải lỗi của anh, chẳng lẽ lỗi của con giun con sùng nào hả!
Đột nhiên anh hỏi: "Mấy người đó gây khó dễ cho em sao?"
Nói đến đây, Sơn Chi nhớ lại. Hôm nay đám người Rosy cố ý vào phụ trách phát cơm, bình thường cô ta chỉ phụ trách cứu thương thôi. Khi Rosy phát cơm, thức ăn của ai cũng công bằng, nhưng đến lượt Sơn Chi, có có hai cây nấm bé tí, một ít nước canh cặn đáy nồi.
Cô ấm ức dữ lắm, nhưng mà ở nơi đây, có cơm ăn là may mắn lắm rồi, đâu có để ý nhiều về công bằng hay không công bằng chứ.
Chuyện cũng không đáng nhắc đến, cô ngậm ngùi cho qua, Sơn Chi trả lời: "Chỉ là họ không nói chuyện với tôi thôi."
Càng nói thì giọng càng nhỏ, từ nhỏ Sơn Chi không có biết nói dối, nên chỉ cần nói dối là lớp vỏ bên ngoài rất dễ bị phát hiện.
Tống Miên lại "ồ" một tiếng, thanh âm trầm trầm dễ nghe: "Nếu họ bắt nạt thì đánh lại, không phải đôi chân ngắn của em chạy rất nhanh sao?"
"Ai chân ngắn chứ!" Cô trợn mắt phản bác, dù sao cũng là cô gái một mét sáu mươi ba cô tự tin bản thân không hề lùn, cô ngân cao giọng, không phục: "Anh mới bao lớn mà nói tôi chân ngắn, không chừng còn nhỏ tuổi hơn tôi ấy, anh bao nhiêu tuổi hả? hả? hả?"
Xém nữa là Sơn Chi thêm hai từ "hỗn xược" vào luôn rồi. Ban nãy nghe những anh lính kia nói cô là Chị, Sơn Chi cho rằng Tống Miên cũng chạc tuổi họ nên mới tự tin dùng tuổi tác đè bẹp Tống Miên.
Danh tiếng của Tống Miên bên nước A rất được tung hô, vị Thiếu tá g.i.ế.c mấy ngàn tên giặc, lại còn là con át chủ bài trong quân đội thì ai mà xa lạ với cái tên ấy, nhưng người ta chỉ tuyên dương ngài X là Thiếu tá tuổi còn trẻ lại thiên tài, chứ không đề cập tuổi tác và tên.
Trong lòng Sơn Chi hả hê, khoé môi gương cao đắc ý.
Tống Miên giương mắt nhìn cô. Sơn Chi cùng anh mắt đối mắt, cô còn nhếch một bên mày đầy thách thức. Một đôi con ngươi thanh tịnh giống màn đêm êm đềm, sạch sẽ. Khóe môi Sơn Chi vương lại nụ cười đắc ý.
Tống Miên cười cười, sát mặt lại gần: "Làm gì? Muốn điều tra hộ khẩu hả?"
Sơn Chi: "..." thà anh đừng có nói, lời anh thốt ra đều khiến tôi muốn lấy đất chặn lại.
Tống Miên thoáng ngồi thẳng, âm điệu đều đều, trả lời cô:"Ba mươi." nhìn thẳng vào gương mặt biến hoá ngờ nghệch bất ngờ của Sơn Chi, cười nói: "Có muốn kiểm tra luôn chứng minh thư không?"
Ngừng chốc, lại tiếp tục: "Cái đứa nhóc kêu em bằng chị... Silas, nó nhỏ tuổi nhất, trừ Leonard ra thì những người còn lại chạc tuổi tôi... Nói chính xác một chút..." anh ngó sang gương mặt *lọ nồi* của Sơn Chi, muốn phì cười: "Em phải kêu bọn tôi là anh, đúng không, bé Chi.... nhỉ?" chữ cuối cùng anh còn cố ý kéo dài ra để trêu chọc.
Đầu cô nổ tung, lắp bắp phản bác trong yếu thế: "Bé, bé, bé cái đầu anh, anh đừng có loạn ngôn nha!"
Sơn Chi muốn phỉ nhổ hai cái từ này.
Nhìn Sơn Chi rối rắm giật mình, tâm tình Tống Miên đặc biệt cao hứng.
"Chứ sao nữa, em mới bao lớn mà không cho tôi gọi này gọi kia, em nói lại xem mình bao nhiêu tuổi rồi."
Chưa đầy nửa giây, anh liền bổ sung: "Ban nãy còn đắc ý quá mà, nói nữa tôi nghe thử coi nào."
Khí thế đã bị quân ác dập tắt, Sơn Chi nghẹn cả một họng tức.
Tống Miên "a" một tiếng: "Về đi, khuya rồi."
Đêm tối, ánh sáng của trăng mờ ảo yên tĩnh, vài tia sáng rọi xuống khuôn mặt trắng nõn của Sơn Chi, chỉ lớn chừng lòng bàn tay anh, ngũ quan hết sức thanh tú lại có chút trẻ con.
Tống Miên lười biếng dựa vào vách tường ở sau lưng, đầu ngón tay vân vê vải quần. Anh hơi nghiêng đầu, nhìn Sơn Chi cười rộ, lộ ra hàm răng sáng chói, chỉ trong chốc lát cô ngẩng người, trong nụ cười ấy chứa biết bao phong tình vạn chủng, nhưng đôi mắt trời sinh lại lạnh lẽo thản nhiên, trong suốt như pha lê.
Sơn Chi có chút bất ngờ.
Anh và cô nhìn chằm chằm nhau mà không nói gì.
Lát sau, Sơn Chi đứng dậy sửa soạn rời đi, trước khi đi còn nói: "Thời gian hiếm hoi, anh nên nghỉ sớm một chút."
Tống Miên ngửa đầu, cảm thán: "Ây da, chưa gì đã vội chăm lo cho tôi rồi."
Sơn Chi nhăn cái mũi: "..." Nhớ lại mới ngày đầu, Tần Bối Bối miêu tả anh lạnh lùng khó gần, còn hình tượng hiện tại, sao mà khác so với lời nói của chị ấy quá.
Cô ngờ vực.
Có phải có sự hiểu lầm gì ở đây không?
Gió lạnh thổi đến, Sơn Chi nhìn mặt đường gồ ghề trống rỗng, đột nhiên thấy hơi sợ.
Trừ tiếng gió vi vu ra, cái gì cũng không có.
Ánh trăng lờ mờ rọi xuống càng làm không khí có chút quỷ dị.
Giây sau, mặt đất có hình bóng cao lớn, tay đút túi quần dáng vẻ thong thả, Sơn Chi mỉm cười, không còn sợ hãi nữa.
Hai người một trước một sau quay về.
"Tôi tên Tống Miên."
"Nhớ kỹ. Là Tống - Miên."
Sơn Chi cong môi cười: "Ừm."