Đến mười một giờ trưa, các chú bộ đội bắt đầu đi điểm danh ăn trưa và nghỉ ngơi, Tống Miên tranh thủ thay quần áo sạch sẽ. Xong xuôi, anh lấy chìa khóa đưa Sơn Chi đến điểm hẹn Tần Dĩ Quan. Khi xe đậu bên đường, Sơn Chi vừa cởi thắt dây an toàn đã nghe Tống Miên lẩm bẩm bên cạnh, có vẻ rất không hài lòng, cực kỳ khó chịu:
"Thật là muốn khoét một lỗ ở tim mà."
Sơn Chi nghe vậy chớp mắt, ngó đầu sang, tò mò hỏi: "Anh làm sao thế?"
Tống Miên quay mặt sang, gương mặt tối tăm hung dữ, giọng điệu đầy ai oán mà trả lời: "Tại anh muốn nhốt em vào trong đó, vĩnh viễn không để em trốn ra ngoài, em chỉ là của riêng anh, của một mình anh mà thôi."
Sơn Chi thích thú, cong mắt cười phá lên.
"Bình gấm chua lè."
Bên trong quán cà phê tao nhã, Tần Dĩ Quan đã đến từ sớm, lựa một chỗ mát mẻ ngồi đợi, trên bàn chỉ có cốc nước lạnh, cậu vẫn chưa gọi đồ uống, đợi Sơn Chi đến mới gọi phục vụ lên.
Ở cửa vào, cậu nhìn thấy Sơn Chi, chỉ mới kịp nhóm người, lại thấy thêm một người đi sau lưng cô, bộ mặt tuấn tú lạnh lùng như hù dọa những kẻ có ý xấu muốn tiến gần người phụ nữ của mình.
Nét mặt Tần Dĩ Quan hiện lên vẻ thất vọng, cậu nho nhã đứng dậy, vẩy tay về phía Sơn Chi.
Cô nhanh chóng kéo tay người đàn ông khó gần bên cạnh mình.
Đứng trước mặt Tần Dĩ Quan, cô hỏi: "Cậu có việc gì sao?"
Ba người ngồi xuống, phục vụ liền đi tới.
Gọi xong đồ uống, cậu mới từ từ đáp: "Mình có chuyện hỏi riêng cậu thôi."
Cậu đưa mắt nhìn sang người đàn ông trước mặt.
Sơn Chi e ngại giải thích: "Tụi mình đi chung, mình thấy thời tiết nóng quá nên kéo anh ấy vào đây ngồi cho mát."
"Không cần áy náy với mình, mình chỉ hỏi mấy việc rồi thôi."
Tần Dĩ Quan bắt đầu hỏi, vẻ mặt hơi căng thẳng: "Sơn Chi, mấy năm qua cậu sống thế nào? Có thật sự ổn không?"
Một câu hỏi này, cũng đủ thu hút Tống Miên, anh nghiêng đầu nhìn Sơn Chi, chính anh cũng muốn biết rõ.
Sơn Chi bị hỏi trúng tim đen, có hơi chột dạ, bàn tay đặt dưới bàn khẽ bóp mạnh, cả hai cùng nhìn cô, khiến cho căng thẳng càng gia tăng theo, vẻ mặt không tự nhiên đáp: "Ổn chứ, rất ổn. Sao cậu lại đột nhiên hỏi như vậy?"
Tần Dĩ Quan vẫn không buông tha, cậu biết rõ tính cách của Sơn Chi, nhanh chóng đáp trả:
"Làm bạn với cậu đủ lâu, mình có thể phân biệt được đâu là lời nói dối, đâu là lời nói thật!"
Mà Tống Miên ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn cô, không bỏ bất kì biểu cảm nào trên gương mặt mất tự nhiên ấy.
Quả nhiên, bé Chi của anh rất tệ trong việc nói dối.
Sơn Chi không muốn gây ảnh hưởng đến hai nhà Sơn - Tần, chỉ có thể ra sức che giấu. Cô cười mỉm, làm dáng vẻ thư thái: "Thật mà, mình sống rất tốt, ba mẹ cũng yêu thương mình, chị gái còn giúp mình trong công việc nữa đó."
"Vậy vì sao cậu lại bị bệnh? Còn nữa, căn trọ cậu đang ở là như thế nào?"
Bất chợt, ánh mắt Tống Miên chuyển hướng, thăng trầm nhìn Tần Dĩ Quan không rõ ý định.
Sơn Chi bất ngờ bật thốt: "Dĩ Quan, cậu theo dõi mình sao?"
Bị phát hiện, Tần Dĩ Quan cũng hơi ngại, sượng sùng gật đầu: "Xin lỗi cậu, nhưng mà mình bắt buộc phải tìm hiểu đầu đuôi chuyện này. Mình biết mình không có tư cách theo dõi đời tư của cậu nhưng mà lấy danh bạn thân thuở nhỏ, mình nhất định phải đòi lại công bằng cho cậu."
Cậu nhìn Tống Miên một cái, thấy anh không có biểu hiện bực tức nào, liền nói tiếp: "Sơn Chi, nếu cậu xem mình là bạn thì nói cho mình biết, được không?"
Cô không nói gì, trên biểu cảm trên gương mặt cứ như đang đấu tranh. Tần Dĩ Quan vẫn một mực muốn biết rõ đầu đuôi câu chuyện.
"Năm mười sáu tuổi, cô ấy bị ba mẹ từ mặt với lý do vô cùng vô lý."
Tống Miên bất ngờ lên tiếng, giọng nói lạnh nhạt phát ra từng con chữ.
Anh nhìn người đàn ông thư sinh với nét mặt trắng bệch và đôi mắt kinh ngạc.
"Không đạt như kỳ vọng." Mỗi khi nhắc đến việc này, không tránh khỏi cơn tức giận trong lòng.
Tần Dĩ Quan khó khăn nuốt xuống một ngụm khí lớn, đầu óc cậu rối mù rối mịt.
Tần Dĩ Quan ngẩn người ra, nhìn gương mặt đóng băng của Sơn Chi, giọng cậu cứng nhắc hỏi lại lần nữa: "Có thật là như vậy không?"
Rất lâu sau.
Người con gái lặng lẽ cắn môi và gật nhẹ đầu.
Một cái gật đầu khiến cậu hoàn toàn không tin vào mắt mình tai mình. Tinh thần sụp đổ hoàn toàn.
Cậu cứ nghĩ, dù ông bà Sơn khó tánh cỡ nào cũng sẽ đối đãi với con ruột như công chúa, thật không ngờ, còn có thế xảy ra loại chuyện kinh thiên này.
Mọi lời nói của cậu đều nghẹn lại ở cổ họng.
Cả ba đều không nói, không gian chỉ còn tiếng cười nói của những người xung quanh.
Mất hồi lâu sau, Tần Dĩ Quan cũng bình tĩnh lại, cậu hỏi Sơn Chi: "Bà nội không phản đối sao?"
Sơn Chi hít một hơi, bả vai rũ xuống, cuối cùng cũng chịu thua. Cô cụp mắt nhìn bàn tay có đầy vết chai sần của mình. Nhớ về chuyện cũ, cánh môi mấp máy:
"Có, nhưng mình đã quyết định rời khỏi nơi đó, mình không muốn sống trong khuôn khổ áp đặt, nên mình đã lựa chọn rời đi, lâu lâu có về thăm bà nhưng khi ba mẹ phát hiện họ liền đổi chỗ ở của bà, mấy lần kế tiếp mình cũng không tìm đến bà nữa. Dĩ Quan, chuyện cũng đã qua lâu rồi mình không muốn nhắc tới nữa, cũng chẳng muốn gây hiềm khích ảnh hưởng mối quan hệ tốt đẹp của hai nhà Sơn - Tần, ba cậu và ba mình có mối quan hệ mật thiết, tớ không muốn vì chuyện này mà mất tình cảm cả hai, mình không muốn phụ lòng chú Tần bao năm nay đã thương yêu mình. Hiện tại mình sống rất tốt, thật đó."
Cô nhìn sang người bên cạnh, vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc, cánh tay dưới bàn khẽ nắm chặt bàn tay anh, siết chặt rồi mỉm cười nói: "Bạn trai mình chăm sóc mình rất tốt, mình không cảm thấy uất ức gì đâu."
Tần Dĩ Quan ngó nghiêng nhìn qua, nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của cô, tâm không còn vướng bận gì nữa.
Cậu thở phào một hơi.
Thật may, Sơn Chi đã tìm đúng người.
"Nếu sau này anh ta có đối xử tệ bạc với cậu, cậu cứ đến tìm mình, mình sẽ đưa cậu đi."
Sơn Chi cười cười, tán thành: "Nhất định!"
Tống Miên chề môi, bộ dạng ủy khuất: "Có em ức h.i.ế.p anh thì có."
Cô đánh một cái liếc mắt, bày vẻ hung dữ.
"Bé Chi đi mua dùm anh một cái bánh ngọt đi."
Khi bóng dáng Sơn Chi khuất đi, Tống Miên liền thay đổi sắc mặt, nghiêm túc nhìn Tần Dĩ Quan: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Tần Dĩ Quan gật đầu.
Sơn Chi đứng ở quầy bánh, quan sát những mẫu bánh nhỏ nhỏ xinh xinh trong lòng kính, ánh mắt chăm chú bị mẫu bánh màu hồng thu hút, cô tủm tỉm cười, nói với nhan viên phục vụ: "Lấy cho em hai chiếc bánh màu hồng và một chiếc bánh màu vàng này với ạ."
"Vâng, quý khách đợi một chút."
Mang bánh rời đi, ở chỗ ba người ngồi chỉ còn lại một mình Tống Miên, cô mang bánh đi tới, nét mặt đầy hoang mang: "Dĩ Quan đâu rồi ạ?"
Anh nâng tay vừa đón lấy ba dĩa bánh vừa trả lời: "Cậu ấy nói có việc nên về sớm rồi."
Cô ậm ừ cho qua, ba dĩa bánh nhỏ nhanh chóng được xử lý hết.
Sơn Chi hút lấy một hơi nước trái cây. Ở cửa vào xuất hiện một cô bé mười tuổi được mẹ khoác lên mình bộ váy công chúa xinh xắn màu hồng đi ngang qua bàn của bọn họ, đôi mắt Sơn Chi không ngừng dõi theo, nét mặt còn hiện ra vẻ hâm mộ và khao khát. Ánh mắt chăm chú quan sát, khoé môi bất giác cong cong, như thể đang tưởng tượng mình là người mặc nó.
Còn nhớ. Khi hồi còn nhỏ, mẹ Sơn mua hai chiếc váy công chúa, một chiếc màu hồng một chiếc màu trắng. Mẹ nắm tay chị gái đi đến góc khuất, tự tay mặc lên cho chị, còn tấm tắc khen ngợi: "Hương Hương của mẹ mặc cái gì cũng đẹp."
Chị gái cô tò mò chỉ vào chiếc váy màu trắng nói: "Cái đó là cho Chi hả mẹ?"
Cứ ngỡ lúc đó mẹ sẽ nói "Đúng rồi, là mua cho em Chi của con."
Nhưng không, một giấc mộng khẽ vỡ nát, mẹ cô dứt khoát lắc đầu, giọng điệu bực tức lại thất vọng: "Điểm thi lần này của nó không đứng trong top năm trường, mẹ không muốn nhìn thấy nó càng không muốn mua đồ nào cho nó, hai bộ này là thưởng cho Hương Hương của mẹ, thi được giải nhất, còn đứng nhất trường. Xứng đáng mặc váy công chúa này. Công chúa của mẹ, lại đây, mẹ hôn một cái."
Sơn Chi nhỏ lúc đó đang ở nơi nào?
Là một góc tường lạnh lẽo, lặng lẽ nhìn, lặng lẽ nghe, âm thầm lau đi hàng nước mắt.
Lúc đó cô tự nhủ, bản thân phải cố gắng nhiều hơn để được mẹ mua cho chiếc váy công chúa, để có váy đẹp mặc ngay ngày lễ hội hoá trang của trường, nhưng khi cô cầm tấm giấy khen thưởng giải nhất cuộc thi toán, mẹ chỉ lạnh lùng cho một cái gật đầu, rồi nói: "Tiếp tục cố gắng."
Sơn Chi nhỏ hoàn toàn bị mẹ làm cho ngơ ngác, chỉ kịp dè dặt kéo tay áo của mẹ, ngây ngô nỉ non: "Mẹ ơi, Chi học tốt, mẹ mua cho Chi một bộ váy công chúa nhé mẹ, sắp tới lễ hội hoá trang, các bạn ai cũng được mẹ sắm cho váy đẹp ạ."
Mẹ thẳng thừng kéo tay ra, lạnh giọng chỉ trích: "Mẹ phải để đống tiền cho chị gái thi múa, còn phải mua trang phục cho chị nữa, con thôi cái thói đua đòi đi, còn nhỏ mà đã có thói hư tật xấu rồi, sao này không biết trở thành cái dạng người gì!"
Nước mắt cô bé rơm rớm, nhìn cảnh này bất kỳ người mẹ nào cũng đau lòng, cho nên mẹ cô đành dịu giọng, nói: "Được rồi, mẹ mua."
Cô bé Sơn Chi vui vẻ lau nước mắt, chỉ cần nghĩ đến ngày mai mặc chiếc váy màu vàng xinh xắn như trong chuyện cổ tích liền khoái chí không ngủ được.
Sáng hôm sau, mẹ cô một lần nữa đánh gãy niềm vui hiếm hoi đó.
Bé gái xinh xắn có đôi mắt to tròn long lanh, da trắng mịn non nớt, khoác trên mình chiếc váy màu vàng, trông tựa như thiên sứ nhưng dường như vẻ mặt xinh xắn của bé con lại hiện lên nét u buồn tủi thân.
Bé biết, bé đang mặc lại chiếc váy cũ bỏ đi của chị gái.
Ngày hôm đó, Sơn Hương đăng ký thi múa ở trường cô, chị gái mặc trên người bộ váy lộng lẫy đứng trên sân khấu múa một bài hát có tựa đề *Công chúa nhỏ*. Ba mẹ đang ở dưới sân khấu chụp hình cho chị gái, còn hô to cổ vũ. Giữa hàng trăm em bé, Sơn Chi ngồi cô đơn dưới sân khấu làm cô bé lọ lem, một giọt nước mắt rồi lại một giọt nước mắt, âm thầm lặng lẽ mà rơi trên bộ váy màu vàng nhạt cô ước ao mà không có.
Bàn tay nhỏ bé niết lấy một góc mảnh phai màu, cắn chặt răng ngăn đi tiếng khóc uất ức.
Từ đó, lễ hội hoá trang của trường Sơn Chi đều không tham gia, chỉ có chị gái đăng kí tham gia để tranh giải. Ngày hội đã trở thành nỗi đau khốn khổ, cũng là điều sợ hãi của một cô bé nhỏ tuổi.
Sơn Chi nhìn cô bé xinh đẹp không ngừng hồi tưởng về quá khứ xưa cũ của mình, vô thức cảm thán: "Hồi nhỏ em rất muốn làm công chúa, nhưng mẹ nói chỉ có chị gái mới thực sự là công chúa, em chỉ là cô bé hầu bên cạnh thôi."
Tống Miên ngỡ ngàng, nhìn đôi mắt luyến tiếc của Sơn Chi dõi theo bé gái kia.
Ở tim anh khẽ nhói lên.
Có hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm trái tim này.