Trước mắt là căn cứ của địch, khói đạn mù mịt cả đất trời, hai bên vẫn còn đang kịch liệt giao đấu. Anh nghe những tiếng chửi thề dữ dội giữa rừng thiêng nước độc, còn có những tiếng cười man rợ khi chúng hạ gục b.ắ.n trúng quân sĩ bên kia đồi.
Bọn chúng tập trung vào hướng Đông phản kích ồ ạt như mưa, vậy thì anh sẽ phục kích ở hướng ngược lại.
Trườn lên từng đoạn nhấp nhô gồ ghề, tay chân không vướng bận, thành công đến điểm sau lưng căn cứ.
Kế hoạch bọn chúng cũng khá tỉ mỉ khi cho hai tên khác đứng canh cửa sau.
Bọn chúng không có ngu ngốc.
Tống Miên dò xét xung quanh, nhanh nhẹn luồn lách như rắn, anh dựa sát vào bờ tường, chỉ chờ đợi từng tên đi ngang qua liền dùng d.a.o găm hạ gục, hành động quá nhanh quá cẩn trọng không phát ra một tiếng động dư thừa nào, nhanh gọn và dứt khoát.
Anh vác từng tên đem đi giấu dưới lớp cỏ cây rừng rậm.
Mấy chốc cửa sau đã không còn người canh gác. Cửa trước đầy tiếng b.o.m đạn, cửa sau lại yên ắng lạ thường.
Tống Miên khụy gối, đem quả b.o.m hẹn giờ giấu vào một chỗ có phạm vi công phá lớn, có thể hủy diệt cả ổ sâu bọ bọn chúng.
Thời gian gấp gáp, anh nhanh tay đặt vào vị trí.
Mồ hôi thấm ướt cả chiếc mặt nạ đen.
Sau khi đặt xong, anh nhấn một cái, bộ máy hẹn giờ bắt đầu kích hoạt.
Hai phút hai mươi giây là con số để anh bảo toàn tính mạng.
Nhanh chóng rời khỏi. Vừa chạy vừa rút ra một cây nho nhỏ, đây là pháo cứu trợ khẩn cấp.
Cũng là tín hiệu riêng biệt của Burnice khi ngầm báo tin từ xa.
*Phốc* tiếng vang truyền thẳng lên bầu trời.
Chẳng may là khi tới chỗ bọn nhỏ bị bắt, Tống Miên gặp phải hai ba tên ngoại quốc.
Nhìn quần áo bọn chúng mặc khác với bọn khủng bố, anh liền biết là bọn phản quốc.
Bọn phản quốc không có thế lực hùng mạnh như bọn khủng bố, bọn chúng giống như một chú chó quy phục lũ khủng bố khốn nạn. Làm theo sự chỉ huy bất nhân, tàn sát, g.i.ế.c người, cướp bóc, chuyện gì cũng có thể làm ra. Dường như trái tim bọn chúng đã không còn là máu, mà là của ác quỷ.
Thời gian gấp rút, thế mà Tống Miên lại gặp phải tình huống này. Uy lực của quả b.o.m kia chính bản thân anh cũng đã lường trước, nó có thể hủy diệt phân nửa dãy đồi này. Mà căn cứ của bọn chúng nằm ở giữa dãy, chắc chắn sẽ lây lan tới chỗ hiện tại.
Ba tên cao lớn nhìn thấy Tống Miên trong màu áo quân đội, thực sự hoảng hốt, nhưng ngay sau đó lại cười đắc ý khi thấy anh một thân một mình.
Gã da đen huýt vai tên bên cạnh, giọng òm òm nói: "Hey, là lũ chó quân đội kìa."
Gã bên cạnh cười ngớn, lộ ra hàm răng vàng khè: "Mày vào đây làm gì? Nói mau, nếu không hôm nay tụi này lột da mày!"
"Lột da thì hời quá, chi bằng chặt đứt tay chân quăng cho chó gặm, tao thích cái đầu của nó, giữ lại đầu nó làm ghế đệm mông." gã đầu trọc cười man rợ, nhìn Tống Miên như con mồi ngon.
Chỉ là...
Tiếng cười của gã đầu trọc vang lên chưa được năm giây đã tắt ngúm, tiếp đến cơ thể to lớn ngã xuống, hai mắt trừng lớn, giữa cổ họng đỏ tươi ghim một cây d.a.o găm, phúng m.á.u tuôn trào.
Cánh tay Tống Miên hạ xuống, dòng m.á.u đỏ tươi từ lưỡi d.a.o chảy dọc xuống khớp ngón tay dài, đôi mắt sắc lẹm vô tâm nhìn gã đầu trọc.
Đây là cái giá phải trả mà bọn mày nên có.
Đối với chúng chỉ có tuyệt tình, không thể tha thứ.
Hai tên còn lại trố mắt nhìn, sau đó phẫn nộ điên cuồng nạp súng. Không thể để cho bọn chúng đạt được mục đích, Tống Miên dùng chân đá văng khẩu s.ú.n.g trong tay của tên da đen gần nhất.
Mất s.ú.n.g gã da đen dùng thân thủ của mình nhào tới. Hắn vung cú đá, Tống Miên nhanh nhẹn né tránh. Họ bắt đầu tấn công, từng cú đ.ấ.m mạnh mẽ, từng cú đá uy lực hạ xuống. Tiếng thở hổn hển, tiếng va chạm của nắm đ.ấ.m vào da thịt và xương kêu răng rắc vang lên. Không khí căng thẳng, đầy mùi mồ hôi và máu.
Gã đánh tới, anh lấy tay chắn lại, rồi đột ngột vung tay, đáp trả lại bằng cú đ.ấ.m ngay bụng và một cái đạp như trời giáng, gã da đen bị một lực rất mạnh đẩy ra xa đồng thời ôm bụng nằm lăn lóc.
Không để tên còn lại có cơ hội, thân ảnh nhanh như tia chớp nhào tới, gã răng ố vàng vừa chỉa s.ú.n.g lên, anh liền giành giật khẩu s.ú.n.g hướng lên trời.
Ba bốn tiếng b.ắ.n phát ra, hai người giằng co nghiêng ngã.
Gã gấp rút nói với tên da đen đang quằn quại vì đau: "F*ck, help me help me!"
Gã kia lòm còm bò dậy.
Anh nâng cù chỏ, tặng tên răng ố vàng một quyền vào sườn trái khiến hắn ngã quỵ trên mặt đất, la hét ồn ào.
"Đứng yên!" gã da đen thừa cơ nhặt được cây súng, nhanh chóng chỉa nòng s.ú.n.g vào người Tống Miên, hoạt hình cơn đau mà anh gây ra cho hắn vẫn chưa thuyên giảm, sắc mặt hắn tối sầm nhăn nhó, hắn gào thét lên: "Mẹ nó, để tay sau đầu, nếu không tao b.ắ.n nát sọ mày."
Tống Miên từ từ ngồi xuống, lòng n.g.ự.c không ngừng nhấp nhô. Theo phán đoán của anh, khoảng chừng năm mươi lăm giây nữa, trên kia sẽ phát nổ.
Hành động ngồi xuống trở nên dứt khoát hơn, anh dang chân, xoạc nửa đường tròn, hành động quá bất ngờ khiến gã cầm s.ú.n.g té ngửa vì cú xoạc chân của anh. Không một động tác thừa nào, Tống Miên lướt qua xác chết, thừa cơ nhặt chiếc d.a.o găm lên, nhanh chóng đá khẩu s.ú.n.g văng ra xa, một nhát d.a.o đ.â.m vào cuống họng, từ giẫy giụa đến lặng thinh. Gã răng ố vàng sợ hãi, rối rít bò dậy định tìm đường thoát thân, nhưng Tống Miên nào cho hắn có cơ hội đó, một động tác lướt qua như gió, gã kia đã c.h.ế.t không nhắm mắt.
Tống Miên tranh thủ thời gian ngắn ngủi, lao đầu chạy xuống đồi.
Bên Brian sau khi nhận được tính hiệu rút lui của Tống Miên cũng rối rít thu hồi quân. Chỉ có Sơn Chi không an lòng rời đi, nhân lúc mọi người ráo riết rút lui, cô lén lút núp sau một bụi tre gần đó.
Cô phải chờ Tống Miên.
Cô phải chắc chắn rằng anh đã quay trở lại.
Chờ anh bình an trở lại, cô không thể để anh một mình.
Trên đồi, tiếng đạn vẫn vang rung động núi rừng, mịt mù hơn cả sương, đen kịt như cơn bão tố.
*Tít tít tít*
"Tiếng gì vậy tiếng gì vậy!"
"Không biết."
"...."
Ngay lúc này, ai trong bọn chúng cũng hoang mang. Có người còn buông cả s.ú.n.g trong tay, những gương mặt hốt hoảng, những ánh mắt không ngừng tìm tòi.
Và rồi.
*ẦM*
Cả căn cứ của bọn chúng nổ ầm trong biển khói lửa. Mặt đất rúng động kinh thiên, bên kia đồi quân sĩ cũng đã chứng kiến được, bọn họ hoan hô, biết rõ là nhiệm vụ của một binh lính đã hoàn thành.
Sơn Chi nghe tiếng nổ, cả người co rúm lại một đòn.
"Anh ấy không sao, không sao đâu mà...Tống Miên, em đợi anh trở lại." Cô run rẩy tự nhủ bản thân, nhưng nơi khoé mắt lại trực trào.
Tống Miên chạy về phía trước, anh cũng cảm nhận được mặt đất run chuyển dữ dội.
"Tống Miên!"
Anh quay đầu.
"Sao em còn ở đây?" Anh cau mày nói.
"... Em đợi anh." ba từ đơn giản nhưng đủ làm Tống Miên bồi hồi về nó.
"Chạy mau lên, vụ nổ vừa rồi sẽ gây ra động đất, dẫn đến sạt lở đất." Anh nhìn cô: "Em còn chạy được không?"
"Được!"
Bàn tay anh bao trọn từng ngón tay mảnh khảnh của Sơn Chi, kéo cô chạy về phía trước. Dường như tốc độ hai người chênh lệch nhau rất lớn, một bước chân của anh đã bằng hai bước chân của Sơn Chi.
Tay Tống Miên chuyển sang ôm hông cô, nhấc người cô chạy băng băng về phía trước.
Nhưng khi quay đầu, Sơn Chi liền nhìn thấy rừng rậm, cây cối, mặt đất, nhà cửa lõm xuống, giống như hố vũ trụ đang hút tất cả mọi thứ vào bên trong miệng của nó.
Từng tế bào trong người Sơn Chi căng ra, ánh mắt thản hốt, đôi mắt sáng ngời cũng không giấu được sợ hãi ngay lúc này, bất giác tay chân run rẩy, cô bần thần nói: "Tống Miên, Tống Miên, cứ chạy về phía trước đừng quay đầu lại, tuyệt đối đừng quay đầu lại!"
Tống Miên không còn kịp trả lời, theo bản năng ôm cô thật chặt, nhoài người về phía trước, liều mạng mà chạy.
Một thân cây to bất ngờ đổ xuống, anh né tránh nhưng vẫn bị va chạm, anh quỳ rạp một bên, khó khăn ôm đầu, m.á.u chảy khắp nơi. Hai giây sau lại tiếp tục ôm cô nhấc lên hướng người về phía trước mà chạy, Sơn Chi dùng ống tay áo kiềm lại m.á.u trên đầu Tống Miên.
Mặt đất từng đợt rung lắc dữ dội, từng đợt sóng xung kích lan tỏa ra xa, tạo nên những cơn chấn động khủng khiếp.
Bây giờ, muốn chạy thoát là không thể nào, bởi vì hố đen kia đã tới.
Không, không được.
Chân bị lún sâu xuống, như có lực hút kéo vào, Tống Miên chạy nhanh hơn nữa, hố sâu kia đến nhanh hơn tốc độ chạy của anh.
Địa hình lõm sâu, mọi thứ không còn cứng cáp.
Tống Miên vẫn không bỏ cuộc, vùng vẫy trong đám lầy của hố sâu kia.
Đến khi hai người bị vùi lấp, toàn bộ khung cảnh xung quanh đều đã sụp xuống, những căn nhà đơn sơ của dân vì cơn động đất nên đồng loạt sụp đổ, như bãi cát khô.
Chưa bao giờ cái cảm giác của sự tử vong lại gần kề đến như thế, có lẽ cô đã sẽ rời khỏi thế giới này, cùng Tống Miên rời xa thế giới này.
Tống Miên cảm giác đau đớn khắp cả người.
Bả vai trái nặng nề không nhấc nổi, đôi mắt cũng không thấy gì nữa, bên tai êm đềm không tiếng động tiếng kêu.
Cổ họng khô khốc dấy lên từng cơn đau tê dại, anh nhấp nháy môi, cố gắng kêu lên: "Sơn Chi..."
"Sơn Chi, em ở đâu?"
Nghe thấy giọng quen thuộc, cô giật mình ngồi dậy. Sờ soạng xung quanh, gấp gáp trả lời, ngữ khí vừa vui mừng vừa hốt hoảng: "Em ở đây, em ở đây Tống Miên, anh sao rồi, sao rồi..."
Tống Miên khẽ thở phào, đầu anh khó nhọc gục xuống, chất lỏng màu đỏ xen lẫn cát bụi theo xương hàm từ từ rơi xuống như rót mật.
Trước lúc bị kéo xuống, biết chắc là không thoát khỏi, chỉ có thể dựa vào sự may mắn hiếm hoi. Anh chạy vào nhà dân, lánh ở dưới chân của một cây bàn gỗ chắc chắn.
Thật may là nó đã chắn cho cả hai, nhưng vẫn bị hạn chế về đường hô hấp.
Cô mò mẫm trong hộp cứu thương méo mó bụi đất bám đầy, lấy ra một chiếc đèn pin nhỏ, vui mừng soi rọi, khi tìm được Tống Miên, sự vui mừng trong mắt ấy đã tắt ngúm.
Sơn Chi gắt gao nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, xác định xem là do mắt mình hoa hay là sự thật.
Trên vai phải của Tống Miên bị thương, trên người toàn là m.á.u đỏ, chỗ trú ngụ dưới chiếc bàn đều nhường lại cho cô, bản thân cô nguyên vẹn, còn anh lại phải chịu đau đớn từ khắp tứ phía.
Không biết qua bao lâu, xung quanh là một mảnh tĩnh lặng, mọi thứ rất yên tĩnh, cũng rất tối.
Tống Miên hơi lo lắng, lại nhọc nhằn lên tiếng: "Sơn Chi, nếu em ổn thì tới bên cạnh tôi được không?...Vai tôi hiện tại rất đau, không thể tìm em được."
Sơn Chi run rẩy, đôi mắt đã sớm nhoè đi.
Lòm còm bò đến bên cạnh anh, run rẩy nắm lấy tay anh, nghẹn ngào: "Em ở đây."
"Có bị thương chỗ nào không? Em có đèn pin hay điện thoại không, chỗ này tối quá, tôi không thấy gì cả."
Đầu cô nổ lên ầm ầm, nghiêng đầu khó nhọc nhìn đèn pin vẫn còn phát sáng, rồi lại run rẩy nhìn đôi mắt mở to của Tống Miên.
Cô biết bệnh mắt của anh lại tái phát.
Khàn giọng nói: "Em, em không có."
Sơn Chi gắt gao cắn chặt môi để không bật khóc.
Khó chịu quá, Tống Miên khẽ nhích người, anh cảm nhận được trên lưng và vai nặng hơn chứ không hề nhẹ, còn có tiếng cát đá đổ lộp bộp xuống.
Bên cạnh phát ra một tiếng kêu rên đau khổ, đôi mắt Sơn Chi đã sớm nhoè đi: "Tống Miên, anh không có chuyện gì chứ? Anh đau ở đâu?"
"Ở đầu và vai có chút nặng." Anh hổn hển trả lời.
Sơn Chi vừa lấy dụng cụ ra vừa trấn an: "Sẽ ổn thôi sẽ ổn cả mà, em băng bó cho anh." sợ anh đau, trong lúc sơ cứu cô thổi nhè nhẹ vào.
"Nơi này tối quá, nhưng em đừng sợ, tôi còn ở đây với em." giọng anh khàn khàn thốt lên.
Sóng mũi Sơn Chi cay cay. Rõ ràng anh không thấy mà vẫn lo cô sẽ sợ tối.
"Ừm, em không sợ."
Sơn Chi ngồi xuống bên cạnh, đưa đôi mắt xem xét vết thương ở vai cho anh.
Không có chảy nhiều máu.
Nhưng chắc chắn là bị chấn thương nặng bên trong.
Phải nhanh chóng kéo anh ra khỏi đó, nếu không hậu quả sẽ càng xấu hơn.
May mà chỗ ẩn nấp của hai người là một chiếc bàn gỗ dày chắc chắn, chịu đựng được những bão tố kéo tới nhưng bất quá phải nhanh chóng rời khỏi đây. Chiếc bàn này có thể sẽ không chịu được nếu cơn chấn động lại bất chợt xảy ra.
Cô ngó nhìn xung quanh, hoàn toàn bị bao vây trong đống hoang tàn cát bụi cỏ cây. Sơn Chi bò xuống dưới chân anh, quơ tay gạt đi một mớ đổ nát nằm trên chân Tống Miên, tiếng kêu ầm ầm báo hiệu cho cô biết khả năng ra khỏi nơi này lại ngày một ít đi.
Cô cố gắng tìm kiếm đường ra nhưng xung quanh đều đã bị chặn lại, vừa động sẽ có đá vụn rơi xuống.
Một nửa cơ thể Tống Miên lộ ra ngoài chiếc bàn đều bị cát bụi chôn vùi, Sơn Chi dùng tay đào bới bất kể đầu ngón tay hay lòng bàn tay tươm m.á.u đều không quan tâm, vừa gạt được mớ hỗn độn liền đem chân của anh kéo vào trong bàn.
Hành động này tác động đến vai, Tống Miên kêu lên một tiếng đau đớn.
Lúc này cô mới thấy rõ, một bên vai của anh đang bị tảng đá to đè lên.
Sơn Chi ôm mặt anh, thành thật nói cho anh biết: "Hiện tại vai anh bị một vật đè lên, anh phối hợp với em, khi mà em nhấc nó lên, anh phải nhanh chóng lách người vào."
"Không sao đâu, em sẽ đưa anh thoát khỏi nơi này."
Khoé môi Tống Miên cong lên: "Lần đầu tiên được một cô bé bảo toàn tín mạng, đúng là mới lạ mà."
Cô nhìn anh, còn cười được sao.
"Được rồi, em phải bảo vệ tôi thật tốt đấy nhé Sơn Chi. Người đàn ông hoàn hảo như tôi chỉ có một trên đời mà thôi, em phải tranh thủ nắm bắt đó."
Sơn Chi: "..."
Đầu ngón tay hầu như rách ra, cô bám lấy chân tảng đá, dốc sức nâng nó lên, nhưng nó như ngọn đồi nặng không thể nào bưng lên nổi. Đầu cô bị đụng vào bàn đến hoa cả mắt rồi.
Sơn Chi vẫn đang cắn răng ra sức, thì một hành động nhỏ của Tống Miên khiến cô chẳng hề hay biết.
Anh biết bọn họ đang ở dưới tình trạng gì, nghe âm thanh va chạm, tay trái lần mò lên, dùng bàn tay làm đệm cho đầu cô không bị đau. Trái lại, khớp tay của anh đã rách ra, trầy xước mang theo chút m.á.u rỉ ra ngoài.
Mặt dưới chiếc bàn rất thô, không được làm bóng cho nên rất nhám và sắc bén. Thoáng chốc, tay Tống Miên cũng trở nên khó coi.
Khe hở của tảng đá được nhích lên, Sơn Chi gân cổ gào lên: "Tống...Tống Miên, mau... lách vào!"
Cơ thể anh như bị xe cán qua, đau nhức khốn cùng, nhưng nghĩ đến Sơn Chi hết sức vì mình, anh bỏ mặc cơ đau ỉ ôi, nhanh chóng nhào về phía trong.
Ở chỗ Tống Miên ngồi lõm một lỗ, anh vừa lách vào, cô cũng hết sức buông tảng đá to ra, tiếng đổ ầm ầm kéo tới, lấp đầy khoảng trống kia trong tích tách.
Dưới mặt bàn không lớn, hai người chen chúc nhau ngồi khúm núm.
Sơn Chi đỡ Tống Miên trốn ở một góc trong cùng, còn mình thì ngồi phía đầy gạch bén và đất cát.
Cô đem người bị thương là Tống Miên bảo hộ bên trong. Cô vẫn nhớ rõ những âm thanh ầm ầm vang lên và tiếng thét khiếp đảm của bọn khủng bố cùng tiếng gầm dữ tợn của thiên nhiên, những tiếng kêu kinh hoàng của sự diệt vong trước khi trời rung đất chuyển.
Tống Miên gắng sức, dù cả cơ thể đau đến mức khiến mồ hôi chảy ròng ròng nhưng anh vẫn muốn thoát khỏi chỗ này. Sinh mệnh của anh, amh có thể bỏ mặc, nhưng Sơn Chi thì anh không thể.