Ban đêm, bên ngoài gió lớn.
Đột nhiên phần bụng bỗng dưng truyền đến một luồng nhiệt quen thuộc, Sơn Chi biết là dì nguyệt ghé thăm. Cô khom lưng, ôm bụng lục lọi balo của mình.
Lần này thật không may mắn, cô không mang theo băng vệ sinh, sốt sắng chạy đi tìm Tô Tiểu Mai và Tần Bối Bối.
Kết quả là tuần trước Tô Tiểu Mai được bà dì ghé thăm, thứ kia vừa khéo lại hết, còn Tần Bối Bối không mang theo, bỏ lại ở trạm y tế.
Sao mà cô lại "may mắn" như thế này chứ.
Sơn Chi ôm bụng khom lưng, nhăn mặt, mỗi lần đến ngày đều bị đau bụng, trên trán tuôn ra từng lớp mỏng mồ hôi. Tô Tiểu Mai và Tần Bối Bối không có hảo cảm tốt đẹp với Rosy nên chắc chắn Rosy sẽ không cho, hai người đó còn như thế thì Sơn Chi qua mượn chắc kết quả cũng chẳng khác gì nhau.
Số Sơn Chi cũng không đen đủi đến tận cùng thế giới, Tô Tiểu Mai đổ hết mớ quần áo mình ra mới tìm được một miếng duy nhất.
Nhưng cái đó chỉ duy trì được trong một vài giờ.
Chưa bao giờ mà Sơn Chi lại mong trời sáng nhanh như đêm nay.
Buổi sáng tinh mơ, tiếng gió vi vu lướt qua từng khe lá, tạo ra âm thanh vui tai như tấu lên một bản ca chào ngày mới.
Ra khỏi lều với sắc mặt không tươi tắn, ban đêm gió lớn, ban ngày trời trong xanh, thân hình gầy gò của cô phảng phất trong cơn gió nhè nhẹ. Đang trong kỳ kinh nguyệt, thân thể cô phá lệ yếu ớt.
Tống Miên từ xa đi đến, nhìn thấy Sơn Chi một tay ôm bụng, sắc mặt nhăn nhó, liền kéo tay cô lại, nhíu mày hỏi: "Em sao vậy, khó chịu ở đâu à?"
Cái vấn đề này sao cô có thể nói với một người đàn ông được chứ!
Cô huơ tay, biểu đạt không có việc gì. Nhưng mà Tống Miên cứ theo đuôi, bám lấy không yên, luôn miệng hỏi cô.
Sơn Chi chỉ đành lực bất tòng tâm, vừa ngượng vừa nói: "Bà dì đến thăm."
Tống Miên là một người đàn ông nhiều năm chơi với súng, b.o.m mìn và lăn lộn trong nguy hiểm trùng trùng, làm sao có thể hiểu được mấy từ ngữ của "nữ nhi".
Anh ngây ngốc hỏi lại: "Bà dì đến thăm? Ở đâu? Để tôi bảo đồng chí ra đón, sao dì em lại biết chỗ này, mà đến bằng cách nào vậy?"
"Dì em đến thăm em không vui sao?"
Vô số câu hỏi vô tri đặt ra.
Sắc mặt Sơn Chi xám xịt: "...." Vui cái đầu anh!
"Là kinh, kinh nguyệt." cô gượng gạo nói.
Thôi xong, để cô đào hố tự chôn mình cho rồi.
Tống Miên nghe xong đứng ngơ ngác năm mười giây rồi mới luống cuống tay chân, anh gãi đầu dè dặt hỏi: "Vậy, vậy giờ phải làm sao?"
Phải làm sao là phải làm sao, ai biết làm sao.
Cô kề sát môi lại gần vành tai anh, thấp giọng mất tự nhiên nói: "Tôi cần mua thứ đó. Nhưng ở đây không có, anh có thể mang tôi trở về trạm được không?"
Anh cũng bắt chước điệu bộ thập thò của cô, ghé môi lại sát tai, lí nhí đáp: "Về trạm làm gì, tôi biết một nơi, chắc là có thứ kia đó."
Theo thói quen cũ, Tống Miên không lên xe trước. Lần này không hỏi qua Sơn Chi, hành động tự nhiên xách nách Sơn Chi bế lên xe, mà gương mặt Sơn Chi đã sớm quen.
Một màn này đã được các chiến sĩ đồng chí ghi lại, có tiếng huýt sáo trêu ghẹo, những lời nói mờ ám, Tống Miên chỉ khẽ cong môi, dửng dưng leo lên xe, xem mọi tiếng động, mọi ánh nhìn như không khí, đẹp trai hiên ngang rồ ga chạy vụt đi.
Thực hư tốc độ chạy xe của Tống Miên rất nhanh, như con chiến mã xông pha vào chiến trường giành lấy sự sống.
Thực tế bây giờ thì chiến mã của anh đang chạy với tốc độ chậm như con rùa.
Chậm đến mức Sơn Chi phải nghi ngờ, lên tiếng hỏi: "Xe anh hết xăng hả?"
Tống Miên: "Chạy nhanh tôi sợ em bị văng ra ngoài."
Sơn Chi: "..."
Hiện tại người ta đang gấp mà!
Cô nói: "Anh có thể chạy nhanh mà."
Tống Miên: "Cũng được, nhưng con xe này một khi đã chạy nhanh thì nhất định là vô cùng nhanh, em đã nghĩ kỹ chưa?"
"Chạy ở mức trung bình là được rồi."
Vừa dứt lời, xe bỗng dưng tăng tốc, Sơn Chi chỉ kịp kêu "a" một tiếng, nhắm tịt mắt, bên tai chỉ nghe tiếng gió vù vù vô cùng lớn. Cô sợ té, nên theo bản năng nắm lấy yên xe thật chặt, đồng thời mím môi vẻ mặt vô cùng hài hước.
Khúc cua, thân xe hơi nghiêng vượt quá mức quy định.
Tống Miên bỗng cảm giác bên hông có đôi tay đang ôm chặt lấy mình.
Mười ngón tay nhỏ bé cách một lớp vải mỏng, anh gần như có thể cảm nhận được đầu ngón tay mềm mại kia.
Thiếu chút nữa anh không thể ngồi vững vàng, đến nổi muốn té ra khỏi xe.
Thân xe nghiêng đột ngột, cô chỉ đành ôm người phía trước, cả người cũng theo bản năng dựa sát vào anh.
Thân hình đầy cơ bắp liền cứng đờ, anh quay đầu lại, nghiếng răng nghiến lợi nói: "Cái em này, sao không biết kiềm chế chút nào hết vậy!"
Anh biết anh hấp dẫn, nhưng không cần lựa vào lúc này mà sàm sỡ anh như vậy được, anh sẽ mất tập trung đó, chuyện này có thể bình tĩnh bàn lại sau mà.
Dứt lời cũng tự động thả chậm tốc độ, nếu không, anh chắc rằng trước khi đến nơi anh sẽ thổ huyết tại chỗ.
Thậm chí anh còn cảm nhận được nơi đẫy đà mềm mại, đây là muốn mạng mà.
Anh cũng là đàn ông đó!
Sinh lực dồi dào, không muốn quan tâm nhưng phản ứng ở đâu đó thì chắc chắn có.
Chợt nghĩ, Silas là người chở cô đến đây, với cái tính của thằng nhóc ít tuổi đời chắc chắn là chạy xe như chạy đua với thời gian. Vậy là cô cũng ôm thằng nhóc kia như anh sao? Càng nghĩ Tống Miên càng giận càng tức tối.
Về phải dạy Silas một trận!
Ở một nơi xa xôi hẻo lánh lạnh lẽo, Silas đang trong nhiệm vụ phải hắt xì mấy cái: "Haizz bệnh rồi bệnh rồi, về phải tìm chị dâu xin thuốc mới được."
Hai người mất hơn ba mươi phút mới đến nơi.
Chantal được ví von là một bài hát dịu êm chữa lành bao vết thương con người, là một thị trấn thuộc UiK. Chantal còn là nơi chứa những mầm non của nước A, toàn bộ tri thức nhân tài đều từ đây mà ra, bởi vì gần nơi đây tồn tại một trường Đại học lớn, với nền giáo dục vô cùng khắt khe, tạo mọi điều kiện cho sinh viên phát huy và phát triển bản thân cũng như tương lai đất nước.
Nhưng vẻ đẹp của bản ca thành phố này không còn, bị bọn khủng bố phá tan tành giờ chỉ còn lại tiếng gào thét đau thương. Chỉ còn trường Đại học T được bảo vệ nghiêm ngặt như viên ngọc trai giữa lòng đại dương. Chính phủ hạ lệnh phải đưa quân đến để cố hết sức bảo vệ, rà soát và canh gác hai mươi tư giờ, cho nên xung quanh trường đều rất cẩn mật an toàn.
Bên ngoài tụ điểm ăn chơi tấp nập, vùng này đông kín người, ồn ào hỗn loạn.
Những cô cậu sinh viên còn đang tụ tập trên những hàng quán, có những anh chiến sĩ còn đang ngỏ lời tán tỉnh, nụ cười e thẹn của thiếu nữ, tình yêu thanh thiết tươi trẻ.
"Tống Miên, ở đây đông người quá, chỗ đó nằm ở đâu, anh có biết không?"
Giọng Sơn Chi rất dễ nghe, ngữ khí chân thành lại mang mấy phần hổ thẹn, gương mặt chẳng quá bàn tay, mi mày cong cong, hàm răng trắng mà nhỏ, lại thêm hai lúm đồng tiền mờ mờ ngọt ngào, Tống Miên có ghi giận hơn nữa cũng phải tan quá một nửa.
Tống Miên nói: "Đi qua con hẻm phía trước là tới rồi." Anh quay đầu, nhìn cô: "Em đi nổi không? Hay để tôi cõng em, nhé?"
Sơn Chi rất hay e thẹn, mỗi khi nghe lời nói quá tai là gò má lập tức đỏ bừng.
Cô động người, né né, cách anh một khoảng nhất định.
"Có thể đi được."
Tống Miên nhìn hành động của cô, chỉ chớp mắt. Anh xoay người tiếp tục đi về phía trước, thân hình cao lớn chân lại dài, kéo nhẹ Sơn Chi vào đám đông.
Đứng trước một tạp hoá nhỏ, cụ bà đã lớn tuổi ra chào hàng, cô diễn tả thứ mình muốn mua, bà đi vào chốc lát lại mang ra một bịt màu đen đưa cho cô. Hình ảnh này chẳng quá xa lạ, cô liền nhanh tay nhét vào túi áo khoác.
Nhỏ giọng hỏi bà cụ cho xin đi nhờ toilet, bà ấy rất vui vẻ đồng ý, còn dẫn cô vào ngôi nhà chật hẹp của mình.
Tống Miên không tò mò, nghiêm nghị đứng bên ngoài đợi, đến khi thấy Sơn Chi đi ra liền giành lấy phần trả tiền rồi mang cô ra ngoài.
Trước cổng đại học cao lớn, hàng quán đồ ăn vô cùng nhiều, đa số là bán đồ nướng, theo đó mà khói mù mịt mang theo hương thơm thoang thoảng lướt qua mũi Sơn Chi. Cô khịt khịt, hít lấy mấy hơi, bụng kêu cồn cào.
Tống Miên nhìn cô xoa xoa bụng nhỏ, anh cúi đầu, giọng nói đầm ấm hỏi: "Có muốn ăn chút gì trước khi về không? Nơi này khá xa chiến khu, ít khi có dịp tới, hay là ăn một bữa đi."
Sơn Chi có chút bối rối, nhưng nhìn cặp mắt sâu thẳm của anh, lời nói tới miệng liền sửa lại: "Được rồi, ăn một chút."
Nhưng một chút trong suy nghĩ của Sơn Chi và Tống Miên vô cùng khác biệt. Anh gọi tất cả các món trong quán, đầy ấp cả một bàn, cô đem theo giọng điệu hoài nghi, thấp giọng hỏi anh: "Mấy món này trông ngon cũng trông đắt, Tống Miên, anh có mang theo đủ tiền không?"
Tống Miên rũ mắt nhìn cô một hồi liền không nhịn được phì cười, còn búng trán cô một cái.
Sơn Chi ôm trán, ai oán trừng mắt nhìn anh.
"Em nghi ngờ tôi nghèo rớt mồng tơi đấy à." sau đó anh lại chỉ những hàng quán còn lại, thư thái dõng dạc tự tin nói: "Tôi còn có thể mang em đi ăn quán kia, quán kia và những quán khác, túi tiền của tôi dư dả để trả." cuối lời còn vỗ vỗ mấy cái vô ví tiền da màu đen của mình.
Cô bĩu môi cúi đầu cặm cụi ăn.
Đang ăn, bỗng dưng Tống Miên hỏi: "Sao em không ăn cơm?"
Sơn Chi lắc đầu: "Không ăn được cơm cháy."
Trong dĩa có miếng cơm cháy, chỗ vàng chỗ đen, còn có mùi khét.
Lông mi anh cụp xuống, dùng đũa gấp miếng cháy đen nhất đưa vào miệng nhai. Anh nhai rất kỹ, ăn rất ngon.
Rõ ràng là đang dạy dỗ cô nhưng lời nói nghe sao vẫn vô cùng nhẹ nhàng: "Chiến trường khắt nghiệt, một miếng thịt khét, một hạt cơm thiu cũng vô cùng xa xỉ. Cho nên, dù không ăn nổi cũng phải ăn hết, những thứ đang có đều là hạnh phúc ông trời ban cho."
Anh nhìn vào mắt Sơn Chi, ngữ khí vừa nghiêm túc lại vừa chân thành: "Sơn Chi, em phải nhớ lấy lời tôi nói, những thứ em dễ đạt được, một ngày nào đó cũng sẽ không nhất định nằm trọn trên tay em. Vì vậy, hãy trân trọng mọi thứ, với tình hình bây giờ, chắc chắn một ngày không xa không gần, thứ em mong cầu không hơn hết chỉ là một bát cơm thiu."
Anh nâng tay lên.
"Giống như bát cơm cháy này, hiện tại em ghét bỏ nó, đến một ngày nào đó, nó sẽ là thứ khiến em có thể tiếp tục sống sót."
"Tôi nói vậy, em đã hiểu lời tôi nói chưa?"
Sơn Chi nghe xong, hiểu rõ lời chỉ dạy của anh, yên lặng gật đầu. Ở chiến trường một ngày phát động gây chiến hai ba lần thì hạt cơm đối với người lính như vàng, không được lựa chọn giữa cơm ngon và cơm thiu, không có việc cơm nóng hay cơm nguội, đối với từng chiến sĩ, hạt cơm là để duy trì mạng sống, tiếp tục chiến đấu, họ không màng tới những vấn đề sâu xa, bởi vì họ thực sự không có thời gian màng tới, ăn xong liền cầm s.ú.n.g lên chiến đấu, đến nỗi chưa kịp nhìn thứ cầm trên tay đã cho ngay vào miệng. Cho nên, hiện thực rõ ràng đâu cho họ có quyền lựa chọn.
Cô cố gắng thích nghi, ăn từng ngụm cơm, tính cô rất dễ, chỉ là không thích mùi khét, nhưng mà cố gắng vẫn có thể mang điều đó làm nên bình thường.
Tống Miên nhìn thấy, anh cười khẽ, nói cô "ngoan".
Một bàn ăn đều được giải quyết hết, đa số là Tống Miên ăn, cô chỉ ăn một lát là căng bụng. Mà tính chất đặc thù được huấn luyện trong quân đội, Tống Miên không hề bỏ lại thức ăn.
Ăn xong anh mang cô gái nhỏ ra về.
Xung quanh đông nghịt người, không bị quản chế về mặt giao thông, chiếc motor của anh nằm chễm chệ giữa đống xe đạp và xe điện được dựng lộn xộn ngổn ngang, y như hạc giữa bầy gà, thu hút biết bao ánh mắt của mọi người xung quanh.
Cứ như vậy chỉ trong thời gian ngắn, xe của anh đã bị chắn lại ở trong góc.