Đến được chỗ dựng lều trại thì Sơn Chi cũng mệt lã lời, tay chống gối thở hổn hển, vài vệt mồ hôi theo dọc xương hàm nhỏ xuống.
Quả là một hành trình gian nan.
"Sơn Chi?"
Tô Tiểu Mai từ bên trong bước ra, vô tình bắt gặp người quen đang nhọc nhằn khom lưng thở dốc, cô nàng vừa kinh hô vừa mừng rỡ.
Nghe thấy tiếng gọi thân thuộc, cô ngẩng đầu, một giây sau không giấu nỗi sự kinh hỉ, cười tủm tỉm cong cong đôi mắt rạng ngời, nhiệt tình vẫy vẫy tay đáp lại.
"Ôi, đúng là Sơn Chi rồi." Cô bạn nhỏ vui vẻ chạy đến, ôm chầm lấy cô, niềm vui không ngừng được nhân lên, hí hửng hỏi: "Sao cậu đến được đây vậy? Chân đã lành chưa mà lại chạy đến nơi này?... Ối, cậu bị làm sao mà mồ hôi mồ kê chảy lã chã dữ vậy."
Sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt, Sơn Chi khua tay: "Không sao, hồi nãy mình bị vấp té ở cái hố đằng kia, chắc là bị chật chân rồi."
"Lúc đầu mình đến cũng bị té mấy lần, địa hình nơi đây đúng là trắc trở, cậu phải chú ý một chút đó nha."
"À đúng rồi, làm cách nào mà cậu đến được đây vậy?" Tô Tiểu Mai vừa nói vừa dìu cô đi vào lều.
Sơn Chi ngồi xuống tấm chiếu dưới đất, phía trên được lót bằng chăn màu xanh thuộc về quân đội. Cô thở phào, trả lời: "Silas mang mình đến đây, Tiểu Mai cậu có thể giữ bí mật giúp mình được không?"
"Yên tâm mình không hé một chữ nào đâu, chuyện của cậu và đồng chí Song gì đó mình không biết sự tình nhiều, nhưng mà anh ta thật là quá đáng, biết Rosy thích mình mà còn đồng ý cho cô ta đi theo, đã thế còn thay thế ngay vị trí của cậu, tức quá mà." Tô Tiểu Mai không kiềm được tức giận, chống hông giậm chân hừng hực lửa giận.
Nhắc đến một người nhớ nhung, cô liền nhỏ giọng dè dặt, hỏi: "Rosy đâu? Cô ấy cũng ở đây với cậu hả?" vừa nói vừa cảnh giác ngó nghiêng quan sát xung quanh.
Cô bạn phất tay lắc đầu, vẻ mặt xung đột, dường như tức lắm: "Mắc bệnh công chúa thì đến đây làm gì chứ, chỉ mang nhiều phiền phức thôi. Cậu biết không, cô ta nói là không sống chung lều với người lạ được nên đòi hỏi cho ở một lều nhỏ riêng, các quân sĩ cũng đồng ý, làm cho cô ta một cái, nhưng sau đó thì sau? Ngủ giữa đêm thì hét ầm lên như bị cưỡng bức, nằng nặc đòi ngủ gần lều của đồng chí Song mới chịu. Mọi người biết làm sao giờ, nhân lực ít thì chỉ có cách chiều cô ta đến cùng thôi. Hừ! Bản thân là ác quỷ mà hay thích đóng giả thỏ trắng ngây thơ, đê tiện!"
Đối với bức xúc của Tô Tiểu Mai cô không biết nói ra sao, nhưng mà việc Tống Miên chấp nhận để Rosy đến gần, đã nói lên anh không còn bài xích cô ta, điều đó đối với cô là một điều vô cùng đau lòng.
"Trong lều này có chị Tần Bối Bối nữa đó, lần trước cậu đã thân thiết với chị ấy nên mình cũng không nói gì nhiều. Đội trưởng Lưu Trình của toà soạn thì đã biết qua, một người còn lại là Nicolas, vị bác sĩ này đến từ nước T, hoạt hình anh ta lớn tuổi hơn chúng ta đôi chút, nhưng mà người nọ không thích nói chuyện, lúc nào cũng trưng bộ mặt thiếu nợ tiền, mình nhìn mà sợ luôn á." Tô Tiểu Mai giới thiệu từng người cho cô biết, quanh co một hồi liền tới lúc kết đoạn chấm câu: "Tóm lại, mình sẽ giữ bí mật cậu có mặt ở đây."
"À đúng rồi, quên nói cho cậu biết, ở đây đa số ăn lương khô là nhiều, không có cơm ăn thường xuyên như ở trạm y tế."
Cô ấy nhìn nhìn balo của Sơn Chi mấy cái, hỏi: "Cậu có mang theo đồ ăn dự trữ không?"
Nhìn nét mặt ngẩn ra của Sơn Chi là cô ấy biết Sơn Chi đến đây với tâm hồn chữa bệnh to lớn.
"Không sao, mình mang nhiều lắm, đến lúc đó chúng ta chia nhau ăn hén."
Sơn Chi tủm tỉm cười một cái: "Vấn đề sinh hoạt ở đây thế nào?"
Nhắc đến vấn đề này, đúng là nan giải, cô ấy ôm trán thở thườn thượt, giọng điệu ủ rũ rõ thấy: "Ban đêm hai người đàn ông kia sẽ ngủ bên lều của các quân sĩ, ban ngày sẽ sang lều này làm việc. Ở đây một tuần chỉ được tắm ba lần, có mấy anh lính kia tiết lộ, họ đã một tuần chưa đụng tới nước rồi, bọn mình được ban ơn tắm ba lần đã là phước đức trời ban. Mình cũng không đòi hỏi gì, dù sao từ ngày đến đây vẫn chưa làm gì cả, ngày ngày ở trong lều xếp thuốc xếp băng, quần áo sạch sẽ thơm tho."
"Vẫn chưa làm gì sao?"
"Ừm, vẫn chưa có động tĩnh khai chiến, mình cũng không biết kế hoạch của họ là gì, chỉ có thể chờ đợi thôi."
Đã qua mấy ngày mà vẫn chưa hề có động tĩnh gì, chắc chắn là kế hoạch lần này cực kỳ kỹ lưỡng cùng với mức độ nguy hiểm cực cao.
Sơn Chi bỗng thấy lo lắng cho Tống Miên. Lòng cô có nhóm lửa rạo rực cháy lên: "Bọn họ ban ngày không ở đây, là đang làm gì thế?"
"Tuần tra. Giống như đi rà soát địa hình để có thể đưa ra chiến lược tác chiến thích hợp. Ây da nói chung là như vậy đó, mình không am hiểu những việc này cho lắm."
Sơn Chi gật gù cụp mắt rũ mi, cả người đều tản ra tâm sự. Tô Tiểu Mai giúp cô điều chỉnh lại khớp chân, sau đó ngồi bên cạnh, đối diện với ánh mắt mờ mịt của Sơn Chi, khẽ hỏi: "Sơn Chi, cậu thích đồng chí Song sao?"
Tim cô giật nẩy lên, giống như bí mật bị chôn vùi lâu bỗng dưng bị vạch trần, dáo dác lảng tránh, lắp bắp né tránh: "Nào, nào có."
Cô ấy nắm lấy bàn tay ướt đẫm mồ hôi của cô, nhè nhẹ vỗ lên: "Mình đã từng thích một người, tâm tư của cậu, chẳng lẽ mình còn không nhận ra sao?"
Cô nâng mi mắt, bị nhìn thấu cũng không thể tiếp tục chối bỏ.
"Mình cảm thấy hơi th... thích."
"... Là rất thích."
"Tiểu Mai, lần đầu mình thích một người đến vậy."
"Nhưng anh ấy không chấp nhận, bản thân mình cũng không biết phải làm sao bây giờ." Cô ủ rũ cúi đầu, giọng điệu bi ai sầu não.
"Anh ấy lảng tránh mình..."
Sơn Chi kể lại vụ việc đột ngột tỏ tình rồi bị tránh né vô cảm.
Tô Tiểu Mai nghe xong mà tức tối trong lòng, muốn tìm Tống Miên sáp lá cà một trận, thở phì phò, nhìn Sơn Chi ủ rũ vừa xót lại vừa tức.
Đành dịu giọng lại, an ủi.
"Mặc kệ đi, không thèm thích nữa. Sơn Chi cậu nhớ lời mình nói này, mình là con gái, phải kiêu ngạo lên, người ta không thích mình thì thôi, cứ mặc kệ đi. Tìm người khác xuất sắc hơn cho mình, phải khiến anh ta tức đỏ mắt, bỏ thói chảnh choẹ."
Tô Tiểu Mai đâu biết, Tống Miên trong lòng Sơn Chi là người xuất sắc nhất, cô không thể tìm ai xuất chúng như anh.
"Tống Miên mặc kệ cậu, thì cậu cũng mặc kệ anh ta luôn."
Nhưng mặc kệ không được, người kia chiếm một vị trí quan trọng trong tim cô mất rồi. Sơn Chi miễn cưỡng gật đầu, sợ rằng nếu mình cố chấp thêm nữa, với tính cách bất chợt của cô ấy có khi thực sự tìm Tống Miên tính xổ.
Trời sập tối, không khí lạnh dần, mấy chiếc xe motor đồng loạt ngừng lại, Sơn Chi biết mình không thể có mặt ở đây, nhanh chân núp trong lều. Lúc chiều, gặp qua Tần Bối Bối, chị ấy vô tình nói trong tức giận, Rosy bản tính thích gây rối, nằng nặc đòi theo chân Tống Miên, còn biện hộ, nói rằng sợ bọn họ gặp nguy hiểm, đúng là cái mồm xui xẻo. Sơn Chi nghe xong, buồn bã cả một buổi chiều nhưng sợ mọi người lo lắng, đành cười trừ chi qua, thức ăn trong miệng trở nên nhạt nhẽo vô vị, ăn qua loa mấy miếng rồi buộc miệng túi, bỏ vào balo.
Khi Tô Tiểu Mai trở lại, nét mặt không vui lắm.
"Sơn Chi, bên ngoài bọn họ đang muốn nướng thịt, kiểu đốt lửa trại chơi thả ga, mà đốt lửa không lớn, đủ sưởi ấm thôi."
Sơn Chi hiểu vấn đề rồi, cô không thích hợp có mặt, cho nên phải ở lại đây một mình.
"Hay mình ở lại cùng với cậu, đốt lửa thì sao chứ, vừa nóng da vừa ầm ĩ, nhàm chán lắm."
Dù không biết Tô Tiểu Mai lâu dài nhưng có một điều cô rõ hơn người khác đó chính là cô bạn này cực kỳ thích náo nhiệt và đông người, cô mủi lòng, vì không muốn cô ở lại đây cô đơn một mình nên cô ấy mới lựa lời nói như vậy. Sơn Chi cười chua xót, cố gắng để bản thân trở nên tự nhiên nhất, bình thản cười tươi nói: "Cậu đi đi, hôm nay mình mới đến, có hơi mệt, mình muốn ngủ sớm một chút."
Tô Tiểu Mai nửa tin nửa ngờ: "Vậy sao, vậy cậu nghỉ ngơi đi."
Sơn Chi mới đến, làm gì có gối chăn mà đắp, hai người ngủ cùng trong một cái mùng nhỏ màu xanh của quân đội. Cô giả vờ nhắm mắt ngủ, đến khi cô bạn rời khỏi, cô mới trở người ngồi dậy.
Sơn Chi đánh bạo, lấp ló đi ra khỏi lều, cô rất nhớ nhung gương mặt cương nghị kia.
Lều trại lớn sừng sững nằm ở đầu, mấy ngọn đuốc được thắp lên, chỉ là những ánh sáng lờ mờ ảo ảo, mọi người đều tập trung xung quanh, ở giữa là ngọn lửa vừa đủ dùng đang bốc cháy, ai nấy đều mang bộ dạng vui vẻ, nâng tay hoan hô hát khúc ca quân đội hào hùng, bọn họ ấm áp vô cùng, chỉ có Sơn Chi một mình trơ trọi lạnh thấu tâm can, cố gắng gồng mình chịu đựng cơn lạnh khiến cơ thể run lên cầm cập, gương đôi mắt to tròn trống rỗng chứng kiến toàn cảnh phía trước.
Núp sau một chiếc lều, cả người vùi vào bóng tối, thật may hôm nay cô mặc đồ đen, chỉ có đôi mắt đang phát sáng, phản chiếu ngọn lửa phừng phừng cháy lên trong con ngươi tĩnh lặng.
Gió thổi một cái, không khỏi co rúm người, Sơn Chi theo bản năng ôm lấy cánh tay, gấp gáp hà hơi.
Trong đêm, đôi mắt cô sáng như ánh trăng, yên tĩnh trong trẻo mà muộn phiền. Muỗi đốt cổ chân ngứa ngáy, Sơn Chi giậm chân xua đuổi đi, hôm nay tế m.á.u cho bọn chúng, đứng ở đây không thể phát ra tiếng động.
Cách đó không xa, dáng hình Sơn Chi mong mỏi đang từ từ đi đến, tim không khỏi đập nhanh, đi theo sau với gương mặt vui tươi chẳng ai khác là Rosy, sắc mặt Tống Miên vẫn lãnh đạm như trước, đối với hành động bám lấy của Rosy anh cũng không phản kháng, nói trắng ra là lười để tâm, cô ta bám đuôi đến nỗi Tống Miên vò đầu bứt tóc, bực tức với sự phiền toái này, nhiều lần cảnh cáo cũng không hề chi với Rosy.
Sơn Chi cắn môi hụt hẫng đau lòng.
Mà Tô Tiểu Mai cũng có mặt ngay tại đó, ngồi cạnh Tần Bối Bối cũng không giấu được sự buồn nôn, ánh mắt không thân thiện phóng qua Tống Miên. Anh vừa ngồi xuống, cô ấy liền duy trì khoảng cách cách xa mấy thước. Rosy đặt m.ô.n.g ngồi cạnh, mấy người Leonard chỉ có thể lắc đầu ngao ngán, nhìn cảnh cô ta dính người như sam liền chán chường.
Phiền, bị phiền!