Cánh môi Silas run run, nói một lúc giọng lại nghẹn đắng, cảm giác sự lo sợ ngày hôm đó đang tái hiện: "Hai người chúng tôi lê lết men theo đường hầm mà đi tìm lối ra, bắp chân của đồng chí Song bị thương nặng, anh ấy đã kiệt sức dữ lắm rồi, nhưng vẫn kiên trì cõng tôi thoát khỏi nơi đó."
"Mười lăm phút trước đó, quân chính phủ đã bị g.i.ế.c hết, không còn một ai hỗ trợ, chỉ trơ trọi chiến đấu. Khi nghe thấy tiếng đạn nổ ầm ầm ở phía sau lưng, anh ấy thả tôi xuống, đồng thời thay băng đạn, đẩy tôi một cái rồi nói là *Cậu đi đi, tôi sẽ chiến đấu với bọn chúng, kéo dài thời gian cho cậu*. Sau đó là tiếng mở khoá chốt, tôi còn nhớ như in cái khung cảnh lúc đó, anh ấy đã dựa vào thành đất thở hổn hển, mượn bề mặt đất phía sau làm bia mà chống chọi cơ thể của mình, dù đã bị thương nhưng lúc nào cũng vào tư thế sẵn sàng chiến đấu."
Silas hít một hơi, giọng nghẹn lại: "Bản thân tôi lúc đó không chịu rời đi, ngoan cố muốn ở lại, tôi không muốn bỏ đồng đội của mình nên tôi cãi lại mệnh lệnh của anh ấy, tôi kháng cự nói *Không, chúng ta cùng chiến đấu*, ngay sau đó đồng chí Song đã nghiêm giọng, trừng mắt cảnh cáo tôi *Đồng chí Silas, tôi là đội trưởng đội 1 tuyến đầu thuộc Bernice, lệnh của tôi, cậu không nghe?*. Tôi không cam tâm, tôi không muốn bỏ đi, không muốn bỏ đồng đội để tìm đường sống, cho nên cứ quyết tâm đứng đó."
Sơn Chi có thể thấy được vành mắt chiến sĩ trẻ hơi đỏ, Silas quay mặt đi, mũi hơi cay nồng:
"Hẳn là anh ấy đã rất bất lực với tôi, cho đến khi câu nói này của anh ấy thốt ra."
*Mắt tôi còn sáng, đường về nhà tự mình tìm được, cậu không cần lo*
"Lúc đó tôi lo mắt của anh ấy vô cùng, dường như anh ấy cũng biết, cho nên mới nói như vậy. Thật may là ngay sau đó nhóm Alan đã tới ứng cứu kịp thời, mang hai người chúng tôi rời khỏi đường hầm tối đen như mực, đồng thời rút ngòi l.ự.u đ.ạ.n ném vào hầm giải quyết những tên kia."
Clinton vỗ vai Sơn Chi, thở dài thườn thượt: "Lần này thương tích nhẹ so với lần trước, cô không cần lo lắng quá."
Cửa phòng mở ra, Tần Bối Bối và hai người khác đi ra ngoài, cô vội hỏi: "Chị Bối, anh ấy sao rồi ạ?"
Tần Bối Bối nở nụ cười mệt mỏi: "Tiểu phẫu thôi, không có gì đáng ngại, hai ngày nữa sẽ tháo băng ra."
Nghe vậy ai cũng thở phào, Clinton đáp: "Đa tạ người đẹp." sau đó cùng Silas và Sơn Chi bước chân đi vào phòng bệnh.
Trên giường, Tống Miên đã thay đồ, mặc bộ đồ bệnh nhân rộng rãi, quân phục kia toàn cát bụi lẫn m.á.u tanh không tiện trong quá trình tiểu phẫu, mặt mũi được lau sạch sẽ, lộ ra sống mũi cao ráo, xương hàm góc cạnh lạnh lùng. Trên mắt băng một vòng vải màu trắng, nằm ngủ êm đềm.
Sơn Chi nhích người đứng bên thành gường, cắn môi chăm chú nhìn. Clinton cười mờ ám, thấp giọng thầm thì: "Sun, nơi này giao cho cô nha, chúng tôi còn phải đi tuần tra nữa. khi nào cậu ấy tỉnh cô thông báo với chúng tôi một tiếng."
"Thông báo bằng cách nào?"
Clinton chỉ bộ đàm trên bàn đơn.
"Dùng của cậu ấy."
Sơn Chi "à" một tiếng, ngây ngốc gật đầu.
Trong phòng chỉ còn hai người, cô cúi người kéo chăn cao lên. Loay hoay đi tìm một cái khăn và một thau nước, ngồi bên cạnh lau từng ngón tay cho Tống Miên. Mắt cô cay cay, đầu ngón tay thon dài của anh chi chít vết sẹo, chai sần, rõ thấy chiến tranh đã mang lại bao nhiêu thương tổn cho những chiến sĩ nơi này ra sao.
Sơn Chi lau xong, ra khỏi phòng xuống lầu đi lấy nước ấm lau mặt cho Tống Miên, cô không đổ nước đi mà đem xuống dưới lầu, ở sau trạm trồng cây xanh khá nhiều nên sẵn dùng nước đó tưới cây luôn, lúc quay người lại thì thấy Rosy đang đứng đằng sau, sắc mặt âm trầm khó coi.
Thấy Sơn Chi xuất hiện thì liền căm tức chặn đường đi. Rosy khoanh tay trước n.g.ự.c đầy vênh váo, giở giọng oán khí, không vui thốt lên: "Nghe nói sáng nay cô đòi Song chở đi ra chợ?"
Vốn dĩ Sơn Chi không muốn dây dưa cùng Rosy, mang thau nước lách người muốn đi vào trong phòng, sắc mặt Rosy càng khó coi hơn, mạnh bạo kéo tay cô, gằn giọng: "Hỏi cô đó, điếc à?"
Quả thật không muốn giằng co mà người không buông tha, cô khẽ cau mày cao giọng kêu lên: "Đau! Buông ra!"
"Trả lời!"
"Không muốn, không thích."
Rosy đẩy mạnh cô vào bờ tường đầy rong rêu phía sau, cô kêu đau rít lên một hơi mạnh, thau nhựa và khăn lau nằm ngổn ngang dưới chân, đất cát bám đầy lên.
Cô ta bắt đầu nạt nộ: "Sáng nay có người nói cô đeo bám anh ấy, muốn anh ấy dẫn đi chơi, với bộ dạng nhúc nhát của cô thì tôi có chút không tin, nhưng sau khi thấy cô chung xe dã chiến thì tôi tin rồi. Cô có mặt nơi này đúng là tai hoạ, nước A vốn dĩ gặp xui xẻo vậy mà có mặt sao chổi như cô thì thật là hết đường lui. Nếu không phải tại cô mang theo xui xẻo thì anh ấy đã không bị thương như thế."
Rosy nghe ai đồn đãi, nói là do cứu Sơn Chi nên Tống Miên mới bị thương, cô ta nghĩ thôi là đã tức điên lên rồi.
Đột ngột cô ta nổi cơn, nắm lấy bả vai gầy của Sơn Chi đẩy mạnh.
"Ê ê!"
"Làm cái gì vậy hả?"
"Cùng là con gái với nhau sao mà ra tay độc ác dữ vậy."
Có tiếng người đan xen, Rosy tái mặt chột dạ, nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện là đám người chiến hữu của Song, nét mặt cô ta nhanh chóng khôi phục, tức tối trừng mắt chống hông nạt nộ: "Liên quan gì đến mấy người!"
Dứt lời là quay đầu bỏ đi.
Sơn Chi ngồi dưới đất, vùng m.ô.n.g ê ẩm, cánh tay bị gạch bén nhọn rạch cho vài đường, m.á.u rỉ ra, cô khẽ nhăn mày nhỏ giọng ú ớ đau đớn.
Chad, Brian và Alan đang đi về lối này thì bắt gặp cảnh ức h.i.ế.p kia. Bọn họ bức xúc chạy lại, Chad đỡ cô đứng dậy, nhìn vết thương trên tay mà xem xét, cất giọng lo lắng: "Cũng may là không sâu lắm, cô đi xử lý vết thương đi, kẻo nhiễm trùng thì nguy to."
Alan nhặt một thứ dưới đất lên, nhìn cô hỏi: "Cái này là của cô hả Sun?"
Cô đưa mắt nhìn qua, là quả táo của Tống Miên cho, lúc đầu cô bỏ trong túi áo sau đó sự việc kia xảy ra nên cũng bén quên mất quả táo.
Sau cái xô ngã từ Rosy, quả táo đẹp đẽ bóng loáng đã bị trầy xước, một bên còn hơi nát nhưng trông vẫn còn ngon lắm.
Đưa tay nhận lấy, Sơn Chi cười cười hỏi: "Các anh đến đây làm gì vậy?"
Brian đáp lời: "Chúng tôi sang thăm Song một chút ấy mà."
"À, không làm trễ thời gian của các anh nữa, mau lên đi, anh ấy chỉ có một mình trong phòng thôi."
Ba người kia đã đi, chỉ còn lại Sơn Chi, cô lê bước cà nhắc đi khập khiễng, một tay xoa mông, môi dưới dẩu lên vô cùng phẫn uất.
Chỗ cánh tay đau rát, cô lấy cồn sát khuẩn, lục lọi trong balo lớn lấy ra băng keo cá nhân mà mình luôn chuẩn bị mang theo bên mình nhè nhẹ dán vào. Băng gạc và bông gòn ở đây trở nên ít ỏi, Sơn Chi không muốn giành với những nạn nhân bị thương kia, ba bốn miếng dán lên, vết thương cũng ngừng chảy máu.
Trong hai ngày chỉ nhìn thấy một mảnh trắng, Tống Miên quả thật ngứa tay ngứa chân, anh không quen với việc quá nhàn rỗi, luôn muốn làm cái gì đó nhưng đám Leonard ba bốn người tụm lại lôi anh về gường, còn bảo cô nhóc lắm chuyện tên Sơn Chi canh giữ.
Thật là muốn mạng mà.
Không ai nói cho anh sự việc xảy ra giữa Sơn Chi và Rosy nên anh cũng chẳng biết chuyện gì.
Cho đến ngày tháo băng trên mắt, thấy được ánh sáng là thấy được hào quang của Đảng, Tống Miên thở phào một hơi. Dáo dác tìm kiếm ai đó nhưng lại bị Clinton và Silas kéo một mạch ra khỏi phòng bệnh.
Mặc lại quân phục mới khiến cho bản thân thoả mãn, vác lên nhiệm vụ cùng nhau xông pha. Ba người tò te nghiêng ngả nói chuyện, lâu lâu Tống Miên sẽ nghiêng đầu phối hợp, cười nhẹ một chút.
Qua một thời gian ở đây, anh có chút gầy, gò má cũng hơi hóp vào. Khi ánh nắng rọi xuống, đường nét trên mặt cũng rõ ràng hơn, đặc biệt là vết sẹo ở xương mày.
Xa xa lều lớn, góc trái của những nhà dân có tiếng cãi vã, thị lực Tống Miên vừa bình phục, hiển nhiên rất tốt, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy. Anh nhíu mày, Silas và Clinton bên cạnh cũng nhìn thấy sự tình, cậu nhóc Silas chợt nhớ ra, đem mọi chuyện nghe từ Alan nói cho anh nghe một cách tường tận.
Sắc mắt Tống Miên càng âm u, anh nhăn mặt nói: "Các cậu đi triệu tập các đội về, tôi có việc muốn bàn bạc."
Sau khi hai người rời đi, Tống Miên không một tiếng động đi đến lối đi góc trái. Trên mảnh đất đỏ đầy thứ đổ nát này, chẳng có một nơi nào hoàn thiện để ở, mênh m.ô.n.g nhà dân hoang tàn xơ xác, mặt đất cũng chỉ là từng ngọn núi nhỏ đổ nát từ ngôi nhà.
Mảnh đất đỏ đẹp đến cô đơn và đau lòng.
Giây phút này, Sơn Chi quả thật uất ức muốn chết.
Rosy trong hai ngày nay cứ mang cho cô bao nhiêu phiền toái rắc rối, ngày đầu là xô cô té, ngày thứ hai là chặn đường gạt chân, ngày ba thì nâng cấp hơn rồi, lôi Sơn Chi ra đống nhà đổ nát này.
Tâm tình Sơn Chi rất bức bối, cả người quẫn bách hệt như cáo nhỏ vung móng vuốt sắc nhọn.
"Rosy, tôi nói rồi mà, là anh ấy cứu tôi, tôi chăm sóc trả ân tình!"
Nói bao nhiêu lần mới chịu hiểu đây?
Rosy cười kinh ra mặt, giọng điệu rất muốn đánh: "Không cần cái ân tình ghê tởm của cô, tránh xa anh ấy ra mới là ân huệ lớn nhất, đồ sao chổi như cô càng đến gần càng xúi quẩy."
Sơn Chi cảm thấy người trước mặt này thật sự có bệnh, là bệnh cuồng đơn phương!
Cô hít sâu mấy cái, cố gắng trấn an bản thân không phát hoả.
"Là anh ấy cứu tôi, ân huệ hay không cần ân huệ cũng không tới lượt cô quyết định!" người có tính tình rất tốt như Sơn Chi cũng phải phát hoả.
Không đôi co, không muốn chậm trễ thời giờ, cô bước đi thật nhanh, mang theo cơn giận dỗi mà đạp chân dứt khoát rời đi. Rosy bị nói trúng phóc điểm nhạy cảm, cô ta thở dồn dập, hai tay bóp chặt lại, móng vuốt đ.â.m vào lòng bàn tay, răng ngấu nghiến, nộ khí vô cùng mạnh mẽ, lập tức quay người nhắm vào tấm lưng mỏng manh của Sơn Chi mà nhào tới.
Sơn Chi sống tương đối yên tĩnh, lại điềm đạm không tranh giành với ai, bỗng dưng bị hiểu lầm, lại hết lần này tới lần khác bị người ta gây khó dễ, ai mà chịu được chứ.
Đang suy nghĩ, đột nhiên có một lực đẩy vô cùng to lớn ở phía sau ập tới, cô không kịp phản ứng, chúi đầu té xuống.
Khi cảm thấu được cơn đau thì chính là lúc bản thân té ngã nằm trường dưới đất đỏ ẩm ướt của cơn mưa đêm qua, Sơn Chi mở to mắt kinh ngạc ngó nhìn Rosy, còn cô ta thì đang nhìn mình với ánh mắt như muốn nuốt sống, cũng may là đi ra khỏi đống đá vụn kia, nếu không đêm nay cô lại phải tự băng bó cho chính mình.
Nỗi oan ức bị đè nén cuối cùng cũng đến lúc tuôn trào ra, không biết có phải vì kiềm nén quá nhiều quá lâu hay không mà giờ cô bộc phát vô cùng mạnh mẽ.
Đứng phất dậy, không nói không rằng hung hăng đẩy Rosy một cú trời giáng, cô ta lảo đảo ngã nhào xuống đất, ngã chỏng vó, vị trí tương đối xấu, nước mưa còn đọng ở ổ gà, b.ắ.n tung toé làm bẩn cả bộ quần áo xinh đẹp, cổ tay đập trúng mảnh gạch bén, trực tiếp cắt da cắt thịt m.á.u chảy đầm đìa.
Rosy bất ngờ trước hành động bất chợt của Sơn Chi, cô ta ôm cổ tay há hốc mồm, lồm cồm bò dậy, giọng đanh thép hét to: "Cô bị điên à, đừng tưởng được sự ưu ái của cái đám lính đặc chủng kia là tác oai tác quái, cô có biết tôi phụ trách cứu thương cho những người lính kia không, nếu tay tôi có mệnh hệ gì thì cô không thoát khỏi cảnh bị đuổi về nước đâu!"
Sơn Chi tức đến đỏ mắt thở hồng hộc, cánh môi bị bức đến mếu máo nhưng vẫn cứng rắn đòi công đạo lại cho mình:
"Có giỏi thì cô đi mách tổ trưởng phụ trách đuổi tôi đi. Rosy, cô nên nhớ ở đây là đâu, nơi này là nơi chinh chiến giành hoà bình! Không phải là nơi cô thầm thương trộm nhớ một người rồi giam cầm người ta vào tính chiếm hữu cuồng vọng của cô!"
"Cô!"
Rosy nghẹn họng cả ngày trời, cuối cùng đem một bụng tức tối rời đi.