Khi Eliza đến và nhẹ nhàng nắm tay Thảo Ly chuẩn bị rời đi, cô bé bỗng dưng quay lại, nhìn thấy Lâm Quân đứng lặng lẽ ở một góc hành lang. Dường như có điều gì đó thôi thúc cô bé chạy đến gần, ánh mắt trong veo nhìn anh không chớp.
“Chú ơi, chú lại buồn nữa sao?” Thảo Ly hỏi, đôi mắt tròn xoe đầy vẻ quan tâm. Cô bé nghiêng đầu, rồi khẽ cười, “Chú cười lên đi, trông chú cười rất đẹp mà!”
Lâm Quân giật mình trước sự ngây thơ của cô bé, trái tim anh bất giác mềm lại. Anh nhìn Thảo Ly, cố nở một nụ cười, tuy còn chút gượng gạo nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ ấm áp mà đã lâu anh chưa từng có.
“Cảm ơn cháu, Thảo Ly,” anh khẽ nói, giọng trầm ấm, nhưng không giấu được nét buồn còn vương trong đôi mắt.
Thảo Ly mỉm cười, nắm lấy tay anh và đặt vào đó một viên kẹo nữa. “Chú nhớ nhé, khi buồn cứ ăn kẹo. Mẹ con bảo thế!”
Eliza đứng nhìn từ xa, bất giác nhận ra sự kết nối kỳ lạ giữa hai người. Cô mỉm cười, dịu dàng gọi: “Ly Ly, chúng ta phải đi thôi con.”
Thảo Ly quay lại chào tạm biệt Lâm Quân, cười tươi rạng rỡ, “Tạm biệt chú nhé! Lần sau gặp lại, nhớ cười nhiều hơn nha chú!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play