Vương thị đang suy nghĩ xem nên phái ai đi, thì đột nhiên nghe thấy âm thanh của Diêu Dao, “Hiện tại không biết, nhưng rất nhanh sẽ biết thôi.”
Vương thị ngẩng đầu lên, chỉ thấy Diêu Dao không có vẻ gì buồn bã thất thần, mà ngược lại trên mặt tràn đầy sự bình tĩnh. Vương thị trước tiên cảm thấy vui mừng, gặp phải chuyện này điều sợ nhất không phải là Hà Giác quá đáng, mà sợ rằng nàng bị tình cảm làm mờ mắt, bị tình yêu quá khứ làm cho mê muội mọi chuyện hóa nhỏ, nhưng sau khi vui mừng thì lại cảm thấy đau lòng, “Diêu Dao, nếu trong lòng khó chịu thì đừng cố gắng chống đỡ, dù sao cũng có tẩu tẩu ở đây, việc gì tẩu tẩu không làm được thì còn có đại ca của muội, có mẫu thân có phụ thân, nhất định sẽ không để muội chịu thiệt.”
Diêu Dao nở nụ cười chân thành đầu tiên kể từ khi đến thế giới này, “Tẩu tẩu không cần lo cho muội, chỉ là một kẻ tiểu nhân hai mặt, sao muội có thể vì hắn mà buồn bã, chỉ mong hắn là người dám làm dám chịu, nếu không muội càng khinh thường hắn.”
Trong tình tiết gốc, mặc dù Từ Ngọc Dao dành cả tấm lòng chân thành cho Hà Giác, nhưng không phải là người hồ đồ, khi biết được chân tướng, nàng lập tức chuẩn bị xử lý Hà gia, chỉ không ngờ rằng người Hà gia lại tàn nhẫn đến mức này, càng không thể tưởng tượng được bọn họ lại dám to gan lớn mật đến như vậy, chỉ trong một khoảnh khắc bất cẩn đã bị ám hại và chất chứa oán khí mà chết, hiện tại, Diêu Dao tự nhiên phải đòi lại từng thứ một từ Hà gia bọn họ.
Trong Diêu Dao ánh lên một tia sắc bén, “Phu thê với hắn nhiều năm như vậy, muội đương nhiên hiểu rõ hắn, chỉ là phiền tẩu tẩu theo muội ở trên núi mấy ngày, cùng phối hợp với muội một chút.”
Thấy Vương thị giả vờ tức giận nói đó là lời vô vị gì, Diêu Dao lại lắc đầu rồi nói tiếp, “Việc này, còn cần một người giúp đỡ.”
Mỗi bước mỗi xa
Diêu Dao từ từ thốt ra một cái tên: Hòa Duyệt công chúa.
Hòa Duyệt công chúa là đích trưởng nữ của Hoàng hậu, cũng là đồng môn của Vương thị tại Thư viện Bạch Lộc. Sau sự kiện năm đó, Hòa Duyệt công chúa sống ẩn dật, ít giao du với người khác, nhưng vẫn thường xuyên lui tới với Vương thị, Vương thị cũng thường tới phủ công chúa thăm, vừa lúc Hòa Duyệt công chúa đang ở ngay tại Hộ Quốc Tự.
Đêm qua, nàng đã phân tích tình cảnh hiện tại, phát hiện ra nhiều vấn đề trong tình tiết gốc.
Thời điểm Từ Ngọc Dao c.h.ế.t đi, mặc dù Hà Giác chỉ kém vị trí tam phẩm một bước, Hà Cầu đỗ thám hoa tiền đồ như gấm, nhưng so với Từ gia thì vẫn chưa đủ, Hà Giác không phải là kẻ ngu ngốc, tại sao lại không sợ hãi Từ phụ đã trở thành thứ phụ* gây khó dễ? Hạ mẫu cũng không phải là người hồ đồ dễ bị kích động, làm sao lại dám trực tiếp ra tay g.i.ế.c người?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc/chuong-7-nguyen-phoi-khong-de-choc-7.html.]
*thứ phụ: có nghĩa là tên gọi chung cho các phó tể tướng qua các triều đại hoặc các chức vụ tương đương với phó tể tướng.
Câu trả lời hợp lý duy nhất, chính là Hà gia có chỗ dựa khác.
Khi đó, triều đình đang đoạt đích ác liệt, câu trả lời gần như đã rõ ràng.
Hiện tại, Diêu Dao vẫn chưa đoán ra được ai đứng sau chuyện này, nhưng dưới trướng Hoàng hậu có bảy hoàng tử, lại nuôi dưỡng tam hoàng tử chịu tang mẫu từ nhỏ, thêm vào sự ủng hộ của Dư gia và Lục thị Giang Nam, danh chính ngôn thuận lại một chi độc đại, bệ hạ cũng không phải là người ngu ngốc, chỉ cần các triều thần trung quân, thì ngôi vị hoàng đế sớm muộn gì cũng là vật trong tay của trung cung. Hơn nữa, mối quan hệ giữa Hòa Duyệt công chúa và Từ gia, căn bản không đáng xé rách mặt với Từ gia để đến mượn sức Hà Giác.
Mà kẻ thù của kẻ thù, chính là bạn bè.
Hơn nữa cùng với kinh nghiệm quá khứ của Hòa Duyệt công chúa, Diêu Dao cũng nhạy bén nhận ra điều bất thường. Nếu không có bất ngờ gì, từ những thủ đoạn không thể công khai này có lẽ chỉ có một người đứng sau, thì bọn nàng và Hòa Duyệt công chúa tự nhiên sẽ trở thành đồng minh, vì vậy cần phải sớm kết nối với nàng ta.
Tất nhiên, trước khi mọi chuyện chưa rõ ràng, Diêu Dao không nói với Vương thị về những điều này, chỉ nói rằng thế đạo vốn đã khoan dung hơn với nam nhân, chỉ là nuôi một ngoại thất, cao lắm cũng chỉ là không chăm chút nội trạch đức hạnh cá nhân thiếu sót, nếu Từ gia gây áp lực thì Hà Giác cũng sẽ bị khiển trách một chút, nhưng nếu truyền ra ngoài, nàng hay cả Từ gia sẽ có được danh tiếng gì tốt đẹp?
Chẳng may còn bị gán cho cái mác ghen tị và bị người bêu danh, cùng với ác danh Từ gia lấy thế ép người, biết đâu còn nói Hà Giác chính vì vậy mà bị ép buộc bất đắc dĩ phải làm ra những hạ sách như vậy, từ đó giúp Hà Giác kiếm được chút đồng cảm, thậm chí quay đầu đi còn làm áo cưới cho Bạch Như Huyên, giúp nàng ta có cơ hội bước vào nhà, khiến nàng ta có thể thuận lý thành chương tiến dần từng bước, mẫu tử đoàn viên, cuối cùng người có tình sẽ thành thân thuộc.
Thà rằng tổn thất một trăm còn hơn tự tổn hại một ngàn, không bằng da mặt dày mời Hòa Duyệt công chúa đến bóc trần trước mặt Hoàng hậu nương nương và tam hoàng tử. Những chuyện lông gà vỏ tổi không vi phạm luật pháp này vốn chỉ cần một ý nghĩ của người có quyền lực là xong. Hiện tại, bệ hạ không có ở kinh thành, tam hoàng tử đang thay giám quốc, thái độ của Hoàng hậu nương nương đủ để khiến Hà Giác phải chịu thiệt thòi.
Vương thị không nghi ngờ gì sảng khoái gật đầu đồng ý. Khi chính sự đã xong, giọng nói vừa dứt, Hà Giác bị Hà mẫu thúc giục cũng vừa đuổi đến—
Nhìn thấy Hà Giác ban đầu mang vẻ mặt cuống quít, nhưng khi thấy Vương thị thì rõ ràng đã dừng lại một chút, Diêu Dao khẽ mỉm cười, “Ngươi đến rồi.”