Hà mẫu canh giữ đến khi trời tối mịt, mới thấy Hà Giác chậm rãi mở mắt.

“Giác nhi, chuyện này rốt cuộc là sao vậy?”

Hà mẫu đã sớm nén một bụng nghi vấn.

Trừ khi nha môn trực đêm, Hà Giác chưa bao giờ ban đêm mà không về phủ, vậy mà giờ đây không nói một câu đã cả đêm không về, lại còn có người từ Lại Bộ đến hỏi sao hắn không đi làm, cùng với câu nói khiến bà ta không hiểu gì trước khi ngất đi, rằng nhất định không được mời đại phu? Tại sao lại không được mời đại phu?

Hà mẫu siết chặt hai tay, sợ rằng Hà Giác sẽ nói ra tin dữ như lần bị tạm thời cách chức trước đó, ngay cả Bạch Như Huyên đứng bên cạnh cũng lắng tai nghe, cũng lo sợ hắn đột nhiên nói sẽ đưa nữ nhân bên ngoài về phủ.

Thế nhưng Hà Giác lại không trả lời thẳng, mà chỉ cố gắng ngồi dậy, “Con phải đi một chuyến đến Hà Hương viện.”

Hà mẫu càng thêm căng thẳng, “Đi, đi êến đó làm gì?”

Mỗi bước mỗi xa

Hà Giác mở miệng, nhưng trước mặt Bạch Như Huyên, cuối cùng không thể nói ra rằng hắn chuẩn bị đi tìm Diêu Dao cầu xin tha thứ.

Mắc phải chuyện như vậy, trong lòng hắn đương nhiên là hận, nhưng còn lớn hơn cả hận là nỗi sợ hãi.

Lại chịu thêm rắc rối và việc phân gia, Tống nhị lão gia là người chịu thiệt hại lớn nhất hận hắn thấu xương, dù hắn đã trải qua sự đối xử cực kỳ thảm khốc như vậy, cũng không có ý định tha cho hắn, trước khi rời khỏi Tống gia còn cảnh cáo hắn nếu chuyện này bị lộ ra một chút, thì cả Hà gia sẽ phải chịu cảnh chôn cùng, còn nhấn mạnh rằng chuyện này tuyệt đối chưa tính xong.

Trong lòng hắn hiểu rõ, dính vào những chuyện này, đối với một đại gia tộc mà nói, không chỉ không thể nhân đạo mới giữ được sự trong sạch, mà còn có câu nói rằng chỉ có người c.h.ế.t mới giữ được bí mật thực sự…

Tống gia có thể không phải là gì trong cuộc tranh đấu hoàng quyền, nhưng để bóp c.h.ế.t hắn thì chẳng khác nào bóp c.h.ế.t một con kiến, ở kinh thành không tiện ra tay thì hoàn toàn có thể tìm cách đẩy hắn đi nơi khác, đến lúc đó hoặc là tai nạn bất ngờ, hoặc là một liều thuốc độc, có vô số cách để không cho hắn có cơ hội mở miệng nữa.

Chỉ đến lúc này, hắn rốt cuộc mới ý thức được Từ gia thật là tốt.

Hà Giác không tin rằng sau chín năm phu thê, Diêu Dao thật sự có thể quyết tuyệt như nàng nói, nếu thực sự như vậy tại sao nàng không hòa ly? Tại sao vẫn quay về Hà gia? Nếu nàng đã chắc chắn rằng cuối cùng hắn vẫn phải cúi đầu trước nàng, thì như nàng mong muốn, nàng đã thành công, hắn đã cầu xin tha thứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc/chuong-46-nguyen-phoi-khong-de-choc-46.html.]

Cái gì là Tống Yên Nhiên, cái gì là tòng long chi công* đều đã bị hắn ném ra khỏi đầu, Hà Giác quyết định sau này sẽ sống một cách trung thực bên Diêu Dao, và đã chuẩn bị sẵn một bụng lời nói, nhưng khi gặp Diêu Dao, nàng lại trước tiên chăm chú nhìn hắn từ đầu đến chân, rồi trước khi hắn mở miệng đã ném ra một câu —

*tòng long chi công: đơn giản như công phò tá

“Ui, tỉnh lại rồi? Xem ra thủ đoạn của Tống gia này cũng không ra gì nhỉ.”

Hà Giác không thể tưởng tượng nổi sẽ nghe tới Tống gia từ miệng Diêu Dao, khi thấy bộ dáng nàng không hề bất ngờ, nụ cười trên mặt hắn đột nhiên cứng lại, chuyển thành sự không thể tin nổi, “Ngươi, ngươi…”

“Tống gia? Tống gia làm sao vậy?”

Hà Giác suýt nữa thì viết ba chữ “ta có chuyện” lên mặt, Hà mẫu đâu thể yên tâm, liền vội vàng theo sau, kể cả Bạch Như Huyên cũng bám sát phía sau.

Diêu Dao cũng không bận tâm, ngược lại còn làm ra vẻ khó hiểu, “Không nên như vậy, trước đây Hà Giác được phục chức không phải nhờ vào quan hệ với Tống gia sao? Mẫu thân không phải còn vui vẻ ngay lập tức liền khỏi bệnh sao? Sao bây giờ lại tỏ ra không biết gì?”

Hà mẫu bị chèn ép đến mặt mày hết trắng lại xanh, vừa định kéo Hà Giác lại trách móc rốt cuộc có chuyện gì mà phải đến đây chịu khinh bỉ, thì lại nghe Diêu Dao nói: “Nhưng mà mẫu thân yên tâm, Tống gia hiện giờ rất tốt, chỉ là hắn đấy…”

Chỉ tay về phía Hà Giác vẫn đang đứng ngây ra đó, “Đã có đầu đuôi với tam tiểu thư nhị phòng Tống gia, bị người Tống gia bắt quả tang.”

Giọng Diêu Dao bình thản như đang nói về bữa trưa hôm nay ăn gì, nhưng lại như một tiếng sét đánh vào tai Hà mẫu.

Tống tam tiểu thư? Đầu đuôi?!

Tống tam tiểu thư kia không phải là…

Hà mẫu bị cả kinh lùi lại hai bước, quay đầu nhìn Hà Giác với ánh mắt đầy sự không thể tin nổi, lúc này Hà Giác cũng cuối cùng từ sự khiếp sợ và hoảng loạn phục hồi tinh thần trở lại, giọng khàn khàn, “Ngươi, tại sao ngươi lại biết?”

Hắn không tin chỉ sau một đêm mà chuyện này đã lan ra khắp nơi, nếu như thế thì Tống gia chắc chắn không thể thả hắn trở về, trừ khi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play