Trên đời này đương nhiên không có tình yêu vô cớ.
Nàng ta vừa mới tốt nghiệp đại học, tự nhận khả năng xuất sắc muốn phát triển sự nghiệp, nhưng không ngờ liên tiếp gặp phải thất bại, ngay cả thời gian thử việc cũng không qua được đã bị khuyên nghỉ, trong lòng đầy bất mãn, kết quả một giấc ngủ dậy đã trở thành tam tiểu thư nhị phòng của Tống gia.
Phụ thân nàng ta, nhị lão gia Tống lão gia chỉ là thứ xuất, nhưng vì có Tống Quý phi xuất thân từ nhị phòng nên người ngoài không dám xem thường, nhưng vẫn còn xa mới sánh được với đại phòng của Tống lão phu nhân, thậm chí Tống lão gia vốn thường thiên vị nhị phòng cũng muốn hòa hoãn quan hệ giữa đại phòng và nhị phòng, một lòng muốn nữ nhi đại phòng làm Nhị hoàng tử phi.
Mỗi bước mỗi xa
Nàng ta ở thế kỷ 21 không làm được trò trống gì, nhưng không tin mình không thể chơi được với những người cổ đại cổ hủ này, quả thật chỉ cần sử dụng một chút kĩ xảo thế thân nho nhỏ đã chiếm được hôn sự này từ đại đường tỷ, chỉ là hôn sự vừa mới định xong, nàng ta trong lúc ra ngoài dạo phố đã thấy được Hà Giác, thấy gương mặt giống hệt đối tượng thầm mến của mình
Nhưng mà nàng ta cũng không hối hận.
Đến nơi này, nàng ta càng nhận ra giá trị của quyền lực, có được thân phận Nhị hoàng tử phi này, ngay cả Tống lão phu nhân không thích nàng ta cũng phải khách khí, cộng thêm sau khi thành thân phát hiện Nhị hoàng tử không giống như vẻ ngoài không có dã tâm, càng khiến nàng ta hài lòng, hiện giờ nàng ta là Hoàng tử phi, sau này sẽ là Hoàng hậu, sau Hoàng hậu sẽ là Thái hậu, dưới quyền lực tuyệt đối, chỉ cần nàng ta hơi nhấc tay, người khác tự nhiên sẽ tới nịnh bợ lấy lòng.
Giống như lúc này, nàng ta không phải không thấy được tâm tư nhỏ bé của Hà Giác, nhưng cũng không để tâm.
Người tổng giám đốc của công ty cũ mà nàng ta thầm mến, luôn ở trên cao không nhớ nổi tên nàng ta, còn Hà Giác trước mặt lại luôn đặt nàng ta lên hàng đầu, nói là tâm thuộc về Hà Giác, không bằng nói là để cho bản thân thực hiện giấc mơ ở thế giới cũ, vì vậy nàng ta không quan tâm đến người gọi là Hà phu nhân Từ Ngọc Dao cũng không quan tâm đến người gọi là ánh trăng sáng Bạch Như Huyên, nàng ta chỉ tận hưởng niềm vui đơn giản mà quyền lực mang lại.
Nhìn Hà Giác đang ân cần gắp thức ăn cho mình, Tống Yên Nhiên nghĩ rằng nếu hắn đủ nỗ lực, cũng không phải không thể để hắn đạt được điều mình mong muốn.
Dù sao Nhị hoàng tử rất cần nhân tài, vì không muốn dính dáng đến quyền lực, Nhị hoàng tử không đảm nhiệm chức vụ trong triều cũng không liên hôn với đại gia tộc, ở sau lưng thu hút người tự nhiên không được nhiều, mà Hà Giác xuất thân thám hoa lại có quan hệ thông gia với Từ gia, dù danh tiếng không tốt nhưng cũng có tác dụng, nếu thật sự có thể được Nhị hoàng tử trọng dụng, đối với nàng ta mà nói cũng có trăm lợi không hại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc/chuong-41-nguyen-phoi-khong-de-choc-41.html.]
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tống Yên Nhiên càng thêm nhu hòa, “Trong nha môn công việc có bận rộn không? Có ai làm khó ngươi không?”
Hà Giác dừng tay gắp thức ăn, rồi nhanh chóng trở lại tự nhiên, “Chỉ là một số chuyện nhỏ, nương nương không cần phải lo lắng.”
Chân trước Hà Giác vừa bị tạm thời cách chức, sau lưng liền được phục chức đã bị không ít lời đồn đãi châm chọc.
Tống Yên Nhiên không phải là kẻ ngốc, dù có giúp đỡ người khác cũng không thể để tất cả mọi người biết, vì vậy, phần lớn mọi người chỉ cho rằng Từ gia ở phía sau giúp đỡ, nói lời dễ nghe thì bảo hắn từ chỗ khó khăn mà được phục chức, nói khó nghe thì chỉ trích rằng mười năm khổ cực học hành không bằng cưới được một phu nhân tốt, thậm chí chỉ trích đến Từ Thượng thư và Hòa Duyệt công chúa, một là nói Từ Thượng thư không giống như lời đồn làm việc quy củ, hai là nói phu nhân của hắn có năng lực tốt, leo lên được Hòa Duyệt công chúa thì việc phục chức chỉ cần một câu nói, tất cả những điều này nếu xảy ra vào lúc trước, Hà Giác chắc chắn đã không chịu nổi, nhưng giờ đây thì hắn lại rất vui mừng.
Chỉ là trong lòng nghĩ vậy, Hà Giác ngoài mặt lại đầy sự quan tâm, “Có phải ta đã gây phiền toái gì cho nương nương không?”
Tống Yên Nhiên làm sao có thể để lại được nhược điểm gì, chuyện này ngay cả Tống gia cũng không dính líu, lùi một bước, cho dù thật sự rơi vào mắt người có tâm, cũng chỉ có thể biết rằng Hà Giác đã giúp nàng ta giữ lại con ngựa bị chấn kinh, nàng ta đáp ứng việc này như một sự báo đáp, dù sao nàng ta chỉ là một phụ nhân hậu trạch, có thể hiểu biết cái gì?
Tống Yên Nhiên không cho là đúng, nhưng lại cảm thấy hài lòng với sự nhạy bén của Hà Giác, vì vậy mang theo ý nghĩa ban thưởng mà nói, “Những chuyện khác ngươi không cần nghĩ nhiều, khi Nhị hoàng tử về kinh có cơ hội thích hợp ta sẽ giới thiệu ngươi, ngươi cũng không thể để ta thất vọng.” Nói xong còn nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay Hà Giác.
Hà Giác chờ đợi chính là điều này, nghe vậy không khỏi cảm thấy hừng hực khí thế, thậm chí rất tự nhiên nắm lấy tay Tống Yên Nhiên, “Ta nhất định sẽ không để nương nương thất vọng.”
Hà Giác ở biệt trang lưu lại đến khi trời gần tối mới rời đi.
Tuy nhiên, vừa mới ngồi lên chiếc xe ngựa vải xanh, sau lưng đã có người sớm đã ẩn nấp trong nơi bí mật gần đó vội vã xuống núi hướng đến một biệt trang khác.
Khương cô cô, người đã chứng kiến một màn bắt gian trước đó:… Hay thật, cùng một người mà lại có những phấn khích khác biệt.