Bạch Như Huyên không hiểu sao mọi chuyện lại biến thành như vậy.

Diêu Dao không theo lẽ thường, mà ngay cả nhi tử luôn thân thiết gần gũi cũng như biến thành người khác. Nàng ta nghĩ rằng mình đã đoán đúng, không chừng đối phương muốn mượn chuyện này nắm giữ nhi tử của nàng ta, nhưng Hà Cầu không chịu nghe, hai mẫu tử lần đầu tiên tan rã trong sự không vui.

Nhìn Hà Cầu bụng đầy oán giận rời đi, rồi quay sang nịnh nọt lấy lòng Diêu Dao, Bạch Như Huyên cảm thấy lòng như bị dầu sôi lửa bỏng, lại nghĩ nếu việc này đến tai Hà Giác, hoặc truyền đến tai Hà mẫu, tình hình của nàng ta sẽ càng khó khăn hơn. Bạch Như Huyên lại một lần nữa trải qua cảm giác cơm không thể ăn đêm không thể ngủ sau chín năm.

Tuy nhiên đối với nàng ta mà nói, đây vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất—

Hà mẫu tỉnh lại, nhưng khi thấy Hà Giác và Hà Như Nguyệt bộ dáng không được tự nhiên lại bực bội ngất xỉu, lặp đi lặp lại nhiều lần đến giờ vẫn chưa thể xuống giường. Hà Giác có lẽ biết dựa vào gia đình không ổn, nên đã rút một số tiền lớn từ trong phủ, tự nói rằng mình ra ngoài đi tìm cách. Bạch Như Huyên không hề ôm hy vọng gì, nhưng thấy hôm đó Hà Giác vui vẻ kích động trở về phủ.

Mỗi bước mỗi xa

Hà Giác thoát khỏi vẻ chán nản suy sụp tinh thần của những ngày qua, sắc mặt vui mừng rạng rỡ, “Huyên nhi, mọi chuyện đã được thỏa đáng rồi!”

Không phải Bạch Như Huyên coi thường Hà Giác, mà là ở địa giới kinh thành này, dù có tiền cũng phải có khả năng để đưa tiền ra ngoài. Không có mặt mũi của Từ gia, Hà Giác cũng đừng nghĩ kết giao được với những gia đình có tiếng tăm, mà những gia đình có quan hệ cũng sẽ không vì một chút tiền mà đi gây sự với Từ gia.

Vạn nhất bị lừa, mất một số tiền lớn, chắc chắn sẽ lại gặp một hồi phiền toái…

Bạch Như Huyên với vẻ mặt sùng bái cùng vui mừng, giả vờ như vô tình nói: “Ta đã nói rồi mà, Giác ca đường đường là thám hoa lang tài năng xuất chúng, sao có thể không được người khác trân trọng, cuối cùng trong kinh thành này cũng có người có ánh mắt sáng suốt.”

“Dù sao cũng là mẫu tộc của Hoàng tử, tự nhiên không giống.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc/chuong-38-nguyen-phoi-khong-de-choc-38.html.]

Hà Giác từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió, những ngày này không nghi ngờ gì là từng đòn từng đòn nặng nề giáng xuống hắn, thật ất vả cũng tự mình giải quyết được rắc rối, đương nhiên sắc mặt rạng rỡ và tràn đầy một bụng muốn tâm sự.

“Tống gia từ trước đến nay không có lui tới với Từ gia, lại là mẫu tộc của Hoàng tử, tự nhiên sẽ không bị lời nói của những ngu dân ảnh hưởng, hơn nữa chuyện này cũng đã qua ấy ngày, Tống gia tiếc tài không muốn thấy ta bị Từ gia nắm giữ tài hoa, đã hứa với ta trong ba ngày sẽ nhận được công văn của Lại bộ.”

Tống gia?

Bạch Như Huyên tuy đã gần chín năm không ra khỏi nhà để tránh tai mắt, nhưng để có chủ đề chung với Hà Giác, không đến mức bị hỏi đến mà không biết gì, nàng ta cũng đã không ít lần tìm hiểu tin tức trong kinh thành, về Tống gia, tự nhiên đã sớm nghe danh.

Tổ tiên Tống gia đã từng có hai vị thủ phụ, mặc dù hai đời này không có ai xuất sắc, nhưng nhờ vào phúc đức tổ tiên vẫn là một trong những gia đình có tiếng trong kinh thành. Hơn nữa, Tống gia còn có một Tống Quý phi, Tống Quý phi lại sinh ra Nhị hoàng tử, là mẫu tộc của quý phi và là ngoại gia của hoàng tử, việc phục chức của một chức quan ngũ phẩm thực sự chỉ là chuyện nhỏ.

Bạch Như Huyên tuy có chút nghi hoặc không biết Hà Giác làm thế nào để kết nối với Tống gia, nhưng thấy Hà Giác không có ý định giải thích thêm nên cũng không hỏi nữa, dù sao đây cũng là chuyện tốt đối với nàng ta, tâm trạng bị Hà Cầu làm phiền rốt cuộc đã được thả lỏng, nụ cười cũng trở nên chân thật hơn, “Vẫn là nhờ Giác ca có bản lĩnh thật sự, nếu không sao lại được Tống gia coi trọng như vậy?”

Hà Giác vui vẻ đi vào chính viện, Hà mẫu càng vui mừng hơn.

Bệnh này của Hà mẫu là do bị Diêu Dao làm cho giận mà công tâm, lại thêm những rắc rối liên tiếp khiến bà ta cảm thấy tâm loạn như ma, vừa nghe tin này bệnh tình gần như đã khỏi một nửa, “Tốt quá tốt quá, con ta quả nhiên không chịu thua kém!”

Những câu nói sắc bén của Diêu Dao vẫn còn văng vẳng bên tai, mỗi lần nhớ lại Hà mẫu đều muốn tức đến ngất đi lần nữa, đồng thời trong lòng cũng không khỏi lo lắng, nếu Từ gia thực sự không giúp đỡ thì phải làm sao? Kết quả trời không tuyệt đường người, nhi tử của bà ta không chịu thua kém, không chỉ được phục chức mà còn kết nối được với ngoại gia của hoàng tử!

Khi nghe đến danh hào Tống Quý phi và Nhị hoàng tử, Hà mẫu cảm thấy Từ phu nhân, người mà trước đó khiến bà ta cảm thấy đáng sợ, giờ cũng không còn gì ghê gớm, trong lòng mọi uất ức đều tan biến, “Con à, đây là cơ hội ngàn năm có một, nhất định phải nắm bắt cho tốt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play