Hà mẫu hoàn toàn không biết chẳng qua chỉ trong một khoảnh khắc xoay người, tức phụ dễ bảo của mình đã đổi tâm.

Trước khi đi ngủ, bà ta còn vui vẻ nói với Hà phụ về Hà Cầu, “Lão gia, ta thấy Cầu nhi là một đứa thông minh, mới vào phủ có mấy ngày, đã hòa hợp với Dao nhi như mẫu tử ruột thịt, cũng coi như đã giải quyết được một nỗi lo của chúng ta.”

Lúc đầu khi biết Hà Giác lại lần nữa dây dưa với Bạch Như Huyên, còn tư thông sinh ra một đứa nhi tử, Hà mẫu vừa tức vừa sợ, tức vì nhi tử dám làm ra chuyện to gan lớn mật như vậy với một ả tiện nhân không lên được mặt bàn, sợ rằng nếu việc này bị phát hiện thì tiền đồ của nhi tử sẽ bị hủy.

Hà mẫu không phải là người nhân từ, ngay lập tức muốn chấm dứt tính mạng của mẫu tử bọn họ, nhưng Hà Giác đã suýt mất Bạch Như Huyên một lần, làm sao có thể để mất thêm lần nữa, thậm chí đã nói ra những năm qua đã dùng thuốc tránh con, còn đích thân khiến Từ Ngọc Dao sảy thai, khẳng định nếu đứa trẻ không phải do Bạch Như Huyên sinh ra, hắn thà không có con.

Nghe nhi tử không chịu thua kém của mình vì một nữ nhân mà phát điên, đối với Hà mẫu mà nói không khác gì sét đánh giữa trời quang.

Bà ta vốn đã tính toán rất tốt, sự sắc sảo vốn có của người buôn bán khiến bà ta hiểu rõ, nhi tử làm quan trong triều không thể trợ lực cho gia đình, muốn mở rộng tình thế không thể thiếu sự giúp đỡ của Từ gia, nhưng xin xỏ người khác là biện pháp tệ nhất, tốt nhất vẫn là để người ta chủ động giúp đỡ và cam tâm tình nguyện...

Vì vậy, bà ta luôn giả vờ yêu thương, cũng không bao giờ thúc giục sinh con, nếu có thể tự nhiên mang thai thì tốt, không thể thì vài năm sau đề xuất nạp thiếp, Từ gia cũng không thể nói gì, chỉ cần giả vờ một chút cũng có thể đổi lấy lợi ích lớn, nhưng không ngờ cuối cùng lại bị chính nhi tử mình dội một gáo nước lạnh.

Nhưng chuyện đã đến nước này, bà ta còn có thể làm gì?

Bà ta chỉ có một đứa con, cũng không thể thật sự nhìn nhi tử tuyệt tự, để cho Liễu di nương và đứa thứ tử hưởng lợi được? Vì vậy, Hà mẫu chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi giúp dọn dẹp và sắp xếp việc Hà Cầu vào trong phủ, chuyện cho đến hiện giờ, mọi chuyện đã bị khuấy thành một đống lộn xộn.

Bà ta trách Bạch Như Huyên, người mà không biết nhi tử đã giấu đi đâu.

Bà ta trách nhi tử, trong lòng oán hận còn lớn hơn cả mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc/chuong-3-nguyen-phoi-khong-de-choc-3.html.]

Bà ta trách Hà Cầu, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ vài tuổi.

Bà ta trách Từ Ngọc Dao, nhưng càng không thể trách được...

Khi nhi tử làm ra chuyện lớn long trời lở đất này, bà ta đã lo lắng không yên. May mà tức phụ của bà ta hoàn toàn đặt tâm tư vào nhi tử, từ đầu đến cuối không hề nghi ngờ gì, thậm chí còn cảm kích vì bọn họ dụng tâm lương khổ, có lẽ vì vậy mà Hà mẫu lá gan càng lớn, cũng dần dần nghĩ theo hướng tích cực.

Mặt ngoài, Từ Ngọc Dao không thể sinh con, Hà gia một lần lại một lần không nạp thiếp, lại còn nhận con thừa tự, thế nào cũng là Từ gia đuối lý, vì thế Hà gia không biết đã thu được bao nhiêu lợi ích, mà còn so với việc sinh con với thiếp, đứa con thừa tự được nhận dựa trên danh nghĩa mình dĩ nhiên đáng được đối đãi hết lòng hết dạ, có những trợ lực bên trong lẫn bên ngoài, cộng thêm đứa trẻ giống y như phụ thân của cậu, Hà mẫu gần như có thể thấy được tiền đồ sáng lạn rực rỡ của đứa tôn tử kia.

Nhìn thấy thê tử mình tươi cười rạng rỡ, Hà phụ hoàn toàn không biết nội tình không thể hiểu nổi, “Có thời gian này còn không bằng giúp nàng ta bảo dưỡng cơ thể, dù thông minh đến đâu cũng không bằng do mình sinh ra.”

Điều mà ông ta tự hào nhất trong đời chính là nhi tử mình đỗ thám hoa, làm thay đổi môn đình một thương nhân như Hà gia, cưới được quý nữ danh giá mà trước đây muốn nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng có được thì phải mất, tức phụ xuất thân cao quý có thể mang lại không ít trợ lực cho nhi tử, nhưng lại không thể sinh con, khiến nhi tử đã hơn hai mươi tuổi, trong khi con cái của những người cùng lứa đã chạy nhảy khắp nơi, mà dưới gối vẫn một mảnh trống rỗng.

Nếu chỉ có vậy thì cũng liền thôi, tức phụ không thể sinh được thì vẫn có người khác có thể. Kết quả không biết hai mẫu tử này nghĩ gì, không chỉ không nạp thiếp mà còn đồng ý nhận một đứa trẻ trong tộc làm con thừa tự, mỗi lần nghĩ đến điều này Hà phụ lại tức giận, cũng không phải ông ta không thể có cháu ruột, sao phải nhận nuôi từ trong tộc, không thể để công sức của hai đời người đổ vào tay kẻ ngoài cuộc, vì vậy ông ta luôn có thái độ thường thường với Hà Cầu, nghe xong câu này lập tức hừ một tiếng.

“Ông già rồi nên đầu óc lú lẫn à, sao mà không hiểu nổi lý do đơn giản như vậy?”

Đối diện với ánh mắt có vài phần đánh giá của Hà phụ, Hà mẫu ấp úng một hồi, cuối cùng vẫn không dám nói ra sự việc.

Làm phu thê cả đời, bà ta tự nhiên hiểu rõ Hà phụ, là người đặt lợi ích lên hàng đầu, nhưng đừng nhìn ông ta trong lòng bất mãn thế nào, vì những lợi ích từ Từ gia mà ngoài mặt ông ta không nói một lời nào. Hơn nữa, còn có Liễu di nương và thằng nhãi con bên cạnh như hổ rình mồi, ông ta sẽ không vì chút cứng đầu của đứa nhi tử mà làm hỏng cả Hà gia, gây thù chuốc oán với Từ gia.

Mỗi bước mỗi xa

Thôi thôi, cuộc sống còn dài, đợi đến khi Cầu nhi có được tiền đồ, tự nhiên ông ta sẽ không còn gì để nói nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play