Nghĩ vậy, Bạch Như Huyên không biết từ đâu ra sức lực, kéo Hà Giác đuổi theo Diêu Dao vừa nói câu đó rồi quay lưng bỏ đi, “Hà phu nhân, Hà phu nhân…”

Bạch Như Huyên chuẩn bị sẵn một bụng lời, muốn nói mình chỉ là biểu muội của Hà Giác, cũng là không còn đường nào khác mới đến nhờ cậy hắn, muốn nói giữa hai người chỉ là tình cảm dừng lại ở lễ nghĩa, muốn nói mình không có ý tranh giành gì, chỉ muốn một chỗ để nương tựa, nhưng chỉ thấy Diêu Dao dừng lại, lạnh lùng nhìn nàng ta một cái, rồi trực tiếp gọi, “Mộ Lan.”

Mộ Lan sớm đã không kiềm chế nổi lửa giận, bước lên chắn trước mặt Diêu Dao, “Ngươi là cái thá gì, ở trước mặt tiểu thư ta mà dám nói chuyện?”

“Ta chỉ là… Á!”

Bạch Như Huyên đã đoán trước mình chắc chắn sẽ bị sỉ nhục, thậm chí còn mong chờ bị sỉ nhục, nàng ta bị sỉ nhục càng nặng thì càng kích thích Hà Giác, đến lúc đó Hà Giác dù vì danh dự cũng không thể bỏ mặc nàng ta, nhưng nàng ta không ngờ bên cạnh Diêu Dao còn có Mộ Lan chờ sẵn để phát hỏa, chưa kịp để Hà Giác thấy vẻ mặt nhẫn nhục của mình, đã bị Mộ Lan túm lấy như vứt rác sang một bên.

Hạ phu nhân sợ ngây người, Vương thị và Khương cô cô vốn để Diêu Dao phát hỏa cũng cuối cùng ngẩng đầu lên, thấy Bạch Như Huyên kêu lên một tiếng rồi ngất xỉu, Hà Giác lập tức đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, hơn nữa ngày mới hồi phục lại tinh thần, “Từ Ngọc Dao, ngươi dám để nô tỳ đả thương người khác!”

Còn chưa dứt lời, trên mặt hắn lại bị Diêu Dao tát thêm một cái.

Chỉ khác với hai cái tát trước, lần này Diêu Dao sử dụng hồn lực của quỷ sai, nhìn tay chân nàng mảnh khảnh, ngay cả sắc mặt cũng có chút tái nhợt, cái tát cũng mềm yếu không có sức lực, nhưng Hà Giác chỉ cảm thấy mỗi cái đều đau đến tận linh hồn, đâu còn quan tâm đến Bạch Như Huyên, hắn giờ đây quên cả hình tượng mà gào khóc kêu to.

Diêu Dao vừa ra tay, miệng cũng không nhàn rỗi.

“Hà Giác, ngươi thật là đồ đáng ghê tởm, nuôi ngoại thất cũng đã thôi, lại còn vì nàng ta mà kêu gào với ta!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc/chuong-17-nguyen-phoi-khong-de-choc-17.html.]

“Ngoài mặt cho ta nhận con thừa tự để yên lòng ta, sau lưng lại nuôi ngoại thất, ngươi là đang có ý định gì?”

“Ta mang tiếng xấu, còn ngươi thì sớm đã ôm giai nhân trong lòng, vậy tại sao không hòa ly với ta? Cũng làm khó ngươi lấy Hạ gia làm bình phong để gặp giai nhân, không hổ danh là thám hoa lang tài trí hơn người, một lòng tinh tế lại dùng vào việc này!”

Hà Giác bị đánh đến cong thắt lưng, danh dự mất hết, mặt mũi không còn, thậm chí không còn sức để biện minh, Bạch Như Huyên không biết là ngất thật hay ngất giả, nằm trên đất không động đậy, Diêu Dao nhìn thấy thì thấy buồn cười, liếc mắt nhìn Hạ phu nhân, cùng với đám gia nhân Hạ gia đứng đầy ngoài cửa và dân chúng xung quanh nghe tin mà đến, đảm bảo rằng nàng đã nói hết những gì cần nói, những người cần nghe cũng không bỏ sót một câu, sau đó Diêu Dao giả vờ kiệt sức trực tiếp ngất đi trong vòng tay Mộ Lan.

Kịch đến đây thoạt nhìn như đã hạ màn, nhưng phải chăng cũng là một loại khởi đầu khác.

Mỗi bước mỗi xa

Vương thị dẫn Diêu Dao trực tiếp trở về Từ gia, Khương cô cô về phủ công chúa sắp xếp người truyền bá chuyện này càng rộng càng tốt, còn Hạ phu nhân thì lặp đi lặp lại suy nghĩ về câu “lấy Hạ gia làm bình phong”, càng nghĩ càng thấy Hà Giác không phải là thứ ra gì, quyết định trở về sẽ bảo quản gia truyền bá sự việc này ra ngoài để gia đình mình được trong sạch, vì vậy rất nhanh, màn kịch bắt gian này đã được truyền bá khắp kinh thành với tốc độ từ mười thành trăm.

Cũng vì vậy, Hà mẫu đang kiễng chân mong ngóng chờ Hà Giác và Diêu Dao trở về, nhưng không thấy người mà lại nhận được tin sét đánh— 

Cái gì gọi là bị Từ Ngọc Dao bắt gian tại trận? 

Cái gì gọi là Hà Giác vừa xuống núi đã đi tư thông với ngoại thất? 

Nhi tử nhà mình sao có thể, sao có thể nuôi ngoại thất?!

Nhìn thấy vẻ mặt của Hà phụ như muốn nuốt sống mình, trong lòng Hà mẫu dần dần nổi lên một dự cảm cực kỳ không lành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play