Bước xuống từ trên xe là một người đàn ông với chiều cao khiêm tốn, (khoảng 1m96.)
"Mọi chuyện như nào rồi?" Phó Hạnh vừa bước nhanh tới vừa hỏi đám vệ sĩ.
"Dạ bên ngoài đã xử lí rồi ạ, nhưng mà.. Còn phía bên trong chúng tôi chưa giám hành động". Họ ko giám xử lí khi chưa có lệnh của chủ tịch.
Phó Hạnh đi tới đấm thẳng vào mặt của người đứng đầu đám vệ sĩ đó, " Cậu bị ngu à, chuyện này còn cần đợi lệnh tôi! Nếu em ấy có chuyện gì thì trách nghiệm là do các cậu gánh!!!" 😡
Hắn chạy thẳng vào trong theo chỉ dẫn của đàn em mà tới được căn phòng đó, đạp thẳng cửa xông vào, mấy anh đàn em cũng xông vô túm cổ từng thằng dọn đường cho hắn.
"C... các người là ai?, sao lại vào đây, các cậu phải đợi tới lượt chứ 😏, chúng tôi còn chưa xơi nữa mà" người đàn ông bị túm cổ mà khó mở lời lại thốt ra quả câu tự tắt nguồn cho chính mình😞.
Nghe xong câu này trong lòng Phó Hạnh mừng thầm vì em yêu của hắn ko bị sao, nhưng nghe đến trọn vẹn câu hắn lại mất kiểm soát mà điên lên đấm nát face id của người đàn ông:))
"Lôi hết ra ngoài!" hành sự đáp lễ với mấy ng kia xong hắn tiến lại gần chỗ cậu, nhìn thấy sự khổ sở chật vật của cậu hắn ko khỏi tự trách bản thân hơn 😔.
"Mạc Mạc anh đây rồi, ko sao nữa rồi mình về thôi em" hắn tháo băng bịt mắt ra rồi ghé sát vào Mạc Thanh Trí mà nói, đồng thời cũng ôm ngang người cậu lên, lấy áo khoác của mình bọc kín người cậu lại.
Mạc Thanh Trí ý thức mơ hồ ko rõ mơ thực mà nghe thấy tiếng Phó Hạnh, theo bản năng cậu cũng gọi tên hắn -"Phó Hạnh giúp em với, e.. em khó chịu lắm huhu" cậu bắt đầu nức nở mà nói.
"Ko sao rồi mà, anh tới giúp em đây" Phó Hạnh dịu dàng mà nói với cậu, như hai người trái ngược, người vừa nãy múa võ vờ như ko phải hắn vậy.
Phó Hạnh siết chặt cánh tay đang ôm Mạc Thanh Trí lại, hắn càng căm thù bọn người này hơn, trong đầu hắn nảy ra rất nhiều suy nghĩ làm sao để dạy lại bọn chúng. (Chẳng hạn như cho cá mập xé xác, chặt cánh tay nào động vào em, tứ mã phanh thây, chặt tứ chi để làm triển lãm,.....)
Lúc ôm cậu ra đến ngoài cửa thấy mấy thằng vừa nãy được vệ sĩ của mình tóm gọn lại, đang chần chuồng quỳ xuống đất.
“Nói mau, các cậu bắt em ấy là có mục đích gì”
Hắn bước lại gần mà đá vào vai một trong số người đó, hắn cũng thử nghĩ lí do rồi, chắc tại em yêu của hắn quá đẹp chứ sao, điểm này hắn rất tự hào!
Một trong số chúng sợ hãi mà trả lời, “chúng tôi chỉ làm theo lệnh thôi, chúng tôi là nhận tiền mà làm”
"Là ai?, ai sai khiến các cậu?" Phó Hạnh chẳng nghĩ xa được đến vậy. Trong đầu hắn lúc này ko khỏi nảy lên vài người đang cạnh tranh thương trường với hắn.
"Là.. Thu, là Thu Thanh đã ra lệnh cho chúng tôi, cô ta còn nói nếu hoàn thành tốt mệnh lệnh sẽ trả giá gấp đôi thị trường" 😰người đàn ông ko mảnh vải che thân đáp.
Phó Hạnh nghe thấy cái tên này có chút quen quen "Là ai ta? 🤔". Hắn chẳng thèm động não mà rời đi luôn.
Sắp xếp cho cậu ở ghế sau xe, hắn liền quay trở lại ghế lái, ánh mắt hắn trở nên trầm hơn hẳn, từ hộc xe lấy ra điện thoại -" thư kí Hạc, điều tra rõ một người cho tôi, tên Thu Thanh" ..
-"a! Thu Thanh là tiểu thư nhà họ Thu đây mà, ko phải ngài cũng biết sao? " thư kí Hạc ngạc nhiên khi Phó Hạnh lại hỏi như thế, ả ta ko phải rất nổi tiếng đó sao, là nguời chuyên diệt mối tình sau lưng hắn rất nổi trong giới hào môn này mà!
"Tôi ko cần biết, anh phải chuẩn bị đầy đủ cho tôi" nói xong hắn ko cần hồi đáp của thư kí mà cúp máy luôn, hắn đang định lái xe rời đi thì..
_____
Mạc Thanh Trí mãi mới cảm thấy thoải mái trong vòng tay người đàn ông mà giờ lại bị đặt trên lưng ghế lạnh lẽo. Cơ thể cậu từ nãy đến giờ ngứa ngáy ko thôi, "hư mm... Phó Hạnh anh đâu rồi" cậu khẽ mở miệng gọi Phó Hạnh mà chen lẫn trong âm thanh đó còn có chút tiếng nức nở và rên rỉ.
Nghe thôi đã làm đũng quần người đàn ông rục rịch. :))
"Hức.. Anh đi đâu rồi. Phó Hạnh của em đi đâu rồi huhu" Mạc Thanh Trí cảm thấy tủi thân mà càng nức nở nũng nịu.
Cậu như là có hai nhân cách vậy, người vừa nãy đòi cắn nát 'thứ kia' với người đang nũng nịu phía sau xe ko phải là một đâu!?
Phó Hành từ phía trước nhổm người quay về đằng sau nom cậu, hắn tháo dây an toàn, đi ra phía sau xe, bế cậu đặt lên đùi mình. “anh ở đây, anh ngay đây mà”
Người cậu cứ như ko xương rúc vào cổ của Phó Hạnh mà nỉ non “anh ơi~ giúp em với.. ”
Ko xong rồi chú 🐦 của hắn sắp dang cánh mà bay lên rồi. Biết rằng trong tình thế như này mà hắn còn cửng được thì đúng là tồi tệ mà. Em yêu của hắn còn.. gợi tình như thế này trước mặt hắn... thôi toy!