Thu Thanh nghe xong câu hỏi ngây thơ của cậu ko khỏi nhếch mép, nếu cậu ta muốn biết thì Ả cũng sẵn lòng chiều -"Cậu thực sự ko biết sao, tôi cũng chỉ là làm chút chuyện nhỏ thôi" ả như con điên lên cơn muốn rống vào mặt cậu. “Cậu hãy mau cút xa anh ấy ra! Nếu ko tôi sợ …sẽ làm hại cậu mất” nói xong câu này Ả cũng tự bật cười.
Mạc Thanh Trí hoảng hốt khi bị răn đe như vậy, cậu thực sự ko biết cô gái này là ai?. Trước giờ cậu sống rất tốt mà, đâu có gây thù chuốc oán với ai bao giờ. Năm nay cậu mới học năm 3 đại học, là 22 tuổi, từ đó giờ cậu vẫn luôn hòa đồng với các bạn mà. Hay là... cậu có làm mà ko nhớ?
Tay chân cậu vẫn bị trói lại, chỉ có thể nói và nhìn qua lớp vải đen mờ mịt. "Tôi thực sự ko biết mà, tôi chưa làm gì cả , t..tôi ch cướp người yêu hay chồng của ai bao giờ" - nói xong câu này mà cậu ko khỏi run rẩy khóe môi.
"Nhưng nếu.. nếu tôi có làm mà ko biết thì cho tôi xin lỗi được ko?. Tôi thực sự ko có cố ý mà" bây giờ cậu còn ko thể kiểm soát được chân tay đang run rẩy vì sợ của mình thì làm gì có thời gian động não.
Con ả Thu Thanh nghe vậy cũng suýt vui mừng rồi -" Thật sao? Cậu thật sự sẽ chia tay Phó Hạnh sao? " - Thu Thanh mừng đến mức cười lớn lên.
Nghe đến cái tên Phó Hạnh này, Mạc Thanh Trí sực hoảng hốt -"Phó Hạnh!!, cô là đang nói Phó Hạnh nào?! "
Ả cười khẩy mà nói -" còn ai trồng khoai đất này? Là Phó Hạnh của tập đoàn Phó thị chứ ai". Nói xong Thu Thanh ko khỏi muốn khoe -" Anh ấy và tôi đã được đính ước từ nhỏ, dù chưa phải người yêu nhưng sớm thôi, tôi và anh ấy sẽ thành vợ chồng". Con ả Thu Thanh cười lớn tiếng có khi còn quên mất hình tượng của mình.
"C.. Cái gì? Đính ước?, cô nói Phó Hạnh đính ước với ai cơ? S... Sao có thể chứ anh ấy đâu có nói gì với tôi... " khi nghe được điều ấy tâm trí Mạc Thanh Trí bỗng hoảng loạn, ko ngừng nhớ lại những kỉ niệm của mình và Phó Hạnh.
"Hahahahaha... " Thu Thanh bỗng cười thật lớn -"làm sao có thể nói với cậu cơ chứ? "
__________
"Em ấy ko có ở chỗ cậu sao" người đàn ông mặc một thân tây trang xa xỉ vào lại trong xe, đóng sập cửa lại mà nói.
'Lạ thật, em ấy luôn trả lời tin nhắn của mình mà, cớ sao hôm nay đã hơn 3 tiếng rồi em ấy ko rep lại mình?. Ko có ở trường, nhà bạn cũng ko, mà ở nhà cũng ko thấy!'.
Phó Hạnh buồn bực mà mở định vị trên điện thoại của em. Sau khi tra xong hắn cũng bất ngờ! 'Tại sao em ấy lại ở vùng ngoại ô hẻo lánh này chứ?'
Hắn cầm điện thoại bấm một dãy số và gọi -"Thư kí Hạc, mau điều tra mọi hoạt động của 'em ấy' trong ngày hôm nay cho tôi! Càng kĩ càng tốt. Chuẩn bị cho tôi thêm mấy vệ sĩ nữa, hãy cho tôi kết quả nhanh nhất có thể! ". Nói xong hắn khời động xe, chiếc Bugatti phóng như bay mà rời đi.
___15' sau___
" Alo Phó tổng, cậu Mạc Thanh Trí đang ở vùng ngoại ô phía nam, trong một nhà máy bỏ hoang. Tôi vừa điều tra được từ camera an ninh thì thấy cậu ấy bị một nhóm người bịt mặt bắt đi, chỉ biết được xe chúng đi mang biển số giả, hành tung còn lại đã là khu nhà máy bỏ hoang kia!". Thư kí Hạc hình như cũng sốt sắng mà báo cáo, hắn sợ ông chủ của mik lại để mik giải quyết hậu sự cho ngài nữa thôi, hắn đã mệt lắm rồi:((
**: hehe chap này dài hơn chap kia síu r:)