“Cô vừa mới nói đồ vật rơi trên mặt đất là đồ vô chủ?” Uông Vũ Quy bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Tôn Ninh nghe vậy quay đầu liếc mắt nhìn Uông Vũ Quy một cái, chỉ là lời châm chọc cô ta còn chưa kịp nói ra, giây tiếp theo liền thấy trước mắt chợt lóe ánh sáng lạnh lẽo, sau đó cái túi trong tay cô ta liền bị ánh sáng cắt qua, tinh hạch trong túi rơi xuống tất cả nằm trên mặt đất.
Mà trong đó có một viên tinh hạch khác với các viên tinh hạch xám xịt còn lại, nó hoàn toàn khác biệt, lóng lánh lại thêm sắc vàng.
Hiển nhiên, nó là tinh hạch của tang thi cấp hai được đào ra.
“!!!”
Tôn Ninh thấy thế vội vàng khom lưng nhặt, chỉ là tay cô ta còn chưa đụng tới những tinh hạch đó, đã bị Uông Vũ Quy bỗng nhiên ra tay, cô ta thậm chí còn chưa thấy rõ Uông Vũ Quy làm như thế nào, liền có cảm giác thế giới của mình xoay tròn một trận, sau đó chính mình liền té ngã trên đất, cùng với tang thi cấp hai mặt sát mặt.
Mà Uông Vũ Quy lại chậm rì rì mà đem toàn bộ tinh hạch trên mặt đất nhặt lên, cất vào túi của bản thân, sau đó mới nhìn Tôn Ninh cười sáng lạn: “Cô nói, ai nhặt được của người đó, tôi quả thực rất thích cô nói những lời này.”
“Cô!” Tôn Ninh tức giận đến hộc máu, giãy giụa từ trên mặt đất bò dậy, tính tìm Uông Vũ Quy liều mạng, nhưng Uông Vũ Quy lại chạy đông, chạy tây, một bên thu hoạch tinh hạch, một bên đem Tôn Ninh trở thành cái đuôi.
Tôn Ninh mệt đến thiếu chút nữa trợn trắng mắt, cuối cùng chỉ có thể đờ đẫn mà đi tìm lão đại Tạ Vân để chủ trì công đạo cho mình.
“Lúc nói không có đạo đức, trật tự, đừng ngây thơ thì sao? Tại sao cô ta lại đến chỗ đó tìm lại công đạo?” Uông Vũ Quy cảm thấy đùa giỡn Tôn Ninh thế là đủ rồi, bất quá lại cảm khái, nhưng động tác đào tinh hạch trên tay lại không dừng, trực tiếp một đường đào qua.
Chỉ là lúc đào, Uông Vũ Quy bỗng nhiên cảm thấy dưới chân mình tựa hồ đã dẫm phải thứ gì, cùng lá cây cảm giác có chút nhỏ không giống nhau, Uông Vũ Quy theo bản năng mà quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó liền phát hiện một chân mình dẫm thế mà là mấy cây đậu Hà Lan.
Uông Vũ Quy nhìn theo hướng quả đậu, thấy có một mảnh nhỏ đậu Hà Lan, lá cây đã thâm màu xanh lục, cây cối đều rất cao, trên ngọn treo rậm rạp đủ hạt no đủ đậu Hà Lan.
Cũng không biết có phải vì tận thế hay không, lại nhìn nhiều tang thi, Uông Vũ Quy hiện tại nhìn mảnh đậu Hà Lan nhỏ này, thế nhưng cảm thấy quen thuộc lại đáng yêu, trong lúc nhất thời Uông Vũ Quy dừng động tác thu hoạch tinh hạch, ngược lại ngồi xổm xuống chuẩn bị trích hạt đậu Hà Lan để xem.
Chỉ là không nghĩ tới lúc cô vừa duỗi tay, còn chưa có sờ đến đậu Hà Lan, không biết đụng phải thứ gì đó cắt qua đầu ngón trỏ, bất quá cũng may miệng vết thương không lớn, thậm chí cảm giác đau đớn đều không có.
Lúc này cũng không có vật dụng gì có thể xử lý miệng vết thương, cho nên Uông Vũ Quy nhìn thoáng qua sau liền không hề để ý, tiếp tục duỗi tay đi trích hạt đậu Hà Lan.
Bản thân Uông Vũ Quy còn chưa chú ý đến máu đầu ngón trỏ chảy ra , mà khi cô tiếp xúc với đậu Hà Lan trong nháy mắt, toàn thân cô có loại xúc động muốn phát tiết dục vọng bỗng nhiên lập tức trở nên hưng phấn ——
“Tôi muốn làm ruộng!” Gấp không chờ nổi lập tức liền muốn thực hiện!
【……】 Hệ thống hiếm thấy mà đứng đơ hai giây, sau đó rốt cuộc bản thân không áp chế được tính tình táo bạo, cao giọng giận dữ hét: 【Cô có bệnh sao!!!?】
“Ấy, mi không giả chết?” Uông Vũ Quy chỉ cảm thấy mình bị hệ thống rống đến đầu óc có chút say xe, bất quá cô thích ứng rất nhanh, hai ba giây liền điều chỉnh tốt hết thảy, thậm chí còn rảnh dò hỏi một câu.