Nếu tinh hạch cấp một ở trong đầu của tang thi cấp một, như vậy, tang thi cấp một, tang thi cấp hai phân chia theo tiêu chuẩn gì?
“Anh vừa mới nói tôi đánh chết tang thi cấp hai?” Uông Vũ Quy mơ hồ đã có kết luận, chỉ là muốn xác nhận lại một chút.
“Ừ, tang thi cấp một phần lớn hành động chậm chạp, không có tư duy, lực công kích cũng không tính quá mạnh, trừ bỏ không có cảm giác đau đớn tương đối lì lợm, vẫn là dễ đối phó. Mà cô vừa mới đối phó với tang thi cấp hai, cô cũng thấy, nó hành động rất nhanh, có tư duy nhất định, còn có thể làm ra các phản ứng cơ bản.”
“Cấp bậc cao hơn ở đâu?”
“Cấp bậc cao hơn chúng tôi cũng chưa thấy qua, nhưng hai ngày trước nghe nói khu an toàn Tuy Nam có tiểu đội tinh anh tiêu diệt được một con tang thi cấp ba, nghe nói con tang thi kia còn có thể cùng tang thi khác nói chuyện, hơn nữa còn lãnh đạo các tang thi khác, tư duy tuy rằng kém hơn con người, nhưng mà cũng xấp xỉ, lực công kích cũng cực kỳ khủng bố, vài thành trấn gần đó đều bị nó mang theo đàn tang thi tiêu diệt.”
Uông Vũ Quy cảm thấy chính mình biết được nhiều tin tức liền nhìn Tạ Vân gật gật đầu: “Cảm ơn.”
“Không cần khách khí, tôi nói với cô cũng là vì thực lực của cô, tôi biết cô gia nhập đám người thường chúng tôi hẳn là không có khả năng, nhưng nếu cô cũng muốn đi khu an toàn Tuy Nam, chúng tôi có thể cùng cô đồng hành được không?”
Tạ Vân vừa nói ra, tầm mắt của không ít người bỗng chốc xoay qua đây, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Sự thật là bởi vì Uông Vũ Quy vừa mới biểu hiện quá mức dũng mãnh, có thể cùng nhau đi với cô, chắc chắn sẽ có cảm giác an toàn.
“Được.” Uông Vũ Quy đối thế giới này còn xa lạ, tạm thời cũng không thể nghĩ được muốn đi đâu, liền dứt khoát đồng ý.
“Cảm ơn.” Tạ Vân thấy Uông Vũ Quy đã đồng ý, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
“Có thể cho tôi mượn thanh đao không?”
“Đương nhiên có thể, bất quá cô cũng dùng để phòng thân sao?” Tạ Vân vừa mới thấy Uông Vũ Quy cầm một đoạn gậy gỗ sử dụng mạnh mẽ đến đáng sợ, mặt sau gậy gỗ gập lại, tay không đánh cũng không lùi bước, hắn còn tưởng rằng Uông Vũ Quy căn bản không cần vũ khí.
Uông Vũ Quy tiếp nhận một đoản đao to bằng cẳng tay mà Tạ Vân đưa qua, vỏ đao toàn thân màu đen, thân đao khá dày, nhưng lưỡi đao rất sắc bén, tuy rằng không tính là đao tốt, nhưng cũng đủ ứng phó.
“Ừ, phòng thân, thuận tiện đi đào tinh hạch, không ngại chứ?”
“Đương nhiên không ngại, hôm nay đại bộ phận tang thi đều là cô giết.” Tạ Vân vội vàng xua tay, nói thật, nếu không phải Uông Vũ Quy giải quyết tang thi cấp hai, bọn họ nào dám quay đầu lại mạt sát đám tang thi còn lại.
Uông Vũ Quy cũng không phải thật sự muốn hỏi ý kiến Tạ Vân, bất quá xuất phát từ lễ phép đáp một tiếng, cho nên sau khi nghe được Tạ Vân nói như vậy, trực tiếp xách theo đao đi thẳng đến tang thi cấp hai mà mình giết.
Chỉ là chờ đến khi cô đi đến lại phát hiện đầu tang thi đã sớm bị đào, nhưng bên trong lại không có tinh hạch.
Uông Vũ Quy thấy thế không kiềm được nhíu mày, cố tình lúc này người cùng cô đối nghịch Tôn Ninh không biết từ chỗ nào trở về, trong tay còn túm một cái túi nhỏ tinh hạch giống như đúc với Tạ Vân, thấy cô nhíu mày, không khỏi cười nhạo một tiếng: “Xem ra người nào đó vận khí không tốt lắm, giết tang thi cấp hai thì có ích lợi gì, còn không phải cái gì cũng không chiếm được.”
“Ở chỗ cô?” Uông Vũ Quy lười nhiều lời, trực tiếp nhướng mày chất vấn.
“Nếu ở chỗ tôi thì thế nào, đồ vật rơi trên mặt đất vốn chính là vô chủ, tự nhiên ai nhặt thì của người đó. Như thế nào, ở tận thế cô còn muốn nói chuyện đạo đức cùng trật tự sao? Đừng có ngây thơ, em gái à.” Tôn Ninh nói, còn hừ lạnh mắt trợn trắng, sau đó cầm cái túi nhỏ của mình xoay người rời đi.