Rầm!
Gương đồng bị đập nát dưới mặt đất, cung nữ thái giám sợ sệt quỳ dưới đất, nơm nớp lo sợ nhìn khuôn mặt dữ tợn của quý phi.
“Đã năm ngày, năm ngày trôi qua! Vì sao Dương Cừu còn chưa mang thịt nhân ngư về?”
Cơ Tuyết Vũ tức giận nghiến chặt răng, âm thanh run rẩy vuốt ve khuôn mặt chính mình.
Khóe mắt đã bắt đầu xuất hiện nếp nhăn.
Chẳng lẽ Dương Cừu không bận tâm tình nghĩa, mà bỏ mặc người trong tướng quân phủ chạy trốn một mình?
Sắc mặt nàng ta trở nên khó coi, không ăn được thịt nhân ngư, chắc chắn sẽ c.h.ế.t già, nếu không phải bởi vì….
“Nương nương! Khởi bẩm nương nương, Dương tướng quân đã trở lại!” Ngoài cửa truyền đến giọng nói kích động của tiểu thái giám.
“Cái gì? Mau mời vào?” Cơ Tuyết Vũ vui mừng quá đỗi, xách làn váy bước vội ra ngoài, đang định bước chân ra khỏi cửa nghênh đón, đột nhiên dừng lại.
Nàng xoay người lại, tiến về phía bàn trang điểm, lấy ra loại phấn trân châu tinh tế, tỉ mỉ che đi nếp nhăn ở khoé mắt, xong xuôi mới thướt tha yêu kiều đi ra ngoài.
“Dương ca ca, ngươi cuối cùng cũng trở lại! Vũ Nhi nhờ ngươi rất khổ sở… Ách?”
Cơ Tuyết Vũ khiếp sợ nhìn Dương Cừu tiều tuỵ ngồi trên xe lăn.
Đối phương khuôn mặt gầy yếu, trắng bệch, hai mắt thâm quầng, bộ dáng giống một con quỷ bệnh sắp chết.
Đây là hậu quả khi bị mất một bên thận? Mới được mấy ngày, lại suy yếu tới mức này!
Cơ Tuyết Vũ có chút đồng tình, lại có chút không nói nên lời.
Nghe nói nam nhân bị thiếu một bên thận, phương diện kia… Nàng ta không dấu vết mà liếc về phía háng Dương Cừu một cái.
Hắn mong ngóng nữ nhân này cảm kích sự hi sinh của mình, nhưng đổi lại là cười nhạo. Hắn không hề biết trong lòng Cơ Tuyết Vũ nghĩ gì, trước mặt người trong lòng xa cách hơn nửa tháng Dương Cười suy yếu nở nụ cười.
“Vũ Nhi, đây là ta vì ngươi đổi lấy thịt nhân ngư, ngươi có phải đã không chịu đựng nổi nữa hay không? Mau cầm đi nấu thành canh…”
Cơ Tuyết Vũ nghe vậy hai mắt toả sáng, không hề khách khí, nhanh chóng phân phó cung nhân cắt một ít đi nấu canh.
Nàng ta thật sự chóng đỡ không nổi, từ lúc tiện nhân Thuỷ Nguyệt Tịch kia đào tẩu, mấy ngày sau không có thịt nhan ngư cung cấp, liền bắt đầu chậm rãi lão hoá, nếu nhìn khuôn mặt này, phải hơn ba mươi tuổi!
May mắn, tuy rằng quốc sư bị bắt đi, nhưng bệ hạ lệnh người tới chỗ hắn lục ra phương pháp luyện chế thịt nhân ngư, lúc này mới không làm nàng ta tuyệt vọng, dựa vào điểm này chống đỡ tới hiện tại.
Hai mắt nàng ta dẫm lệ, nắm c.h.ặ.t t.a.y Dương Cừu: “Dương ca ca, ngươi vì ta trả giá nhiều như vậy, Vũ Nhi không biết bá đáp ngươi thế nào mới tốt.”
“Ngươi thật khờ, rõ ràng ta giúp ngươi trốn đi, ngươi lại chui đầu vào lưới, dâng ra thận chính mình……”
Dương Cừu cảm động không thôi.
Hắn và Cơ Tuyết Vũ lớn lên cùng nhau, coi nàng ta như nương tử tương lai, sau khi nàng ta vào cung làm sủng phi, biết bản thân không có khả năng với tới, tình yêu của hắn càng mãnh liệt.
Rốt cuộc người không chiếm được mới vĩnh viễn là bạch nguyệt quang trong lòng hắn.
Giờ phút này nhìn thấy bạch nguyệt quang ôn nhu, đau lòng hắn, Dương Cừu tâm viên ý mãn, cảm thấy thận ủa mình có thể cứu được mộng mạng của người trong lòng quả thực không tồi.
“Vũ Nhi, đừng nói như vậy, vì để ngươi sống, ta thế nào cũng không quan hệ, chỉ cần ngươi có thể khoẻ mạnh là tốt rồi….”
Hai người càng nắm tay càng chặt, tình ý dạt dào, thẳng tới lúc ngoài đại điện vang lên tiếng hô của cung nhân.
“Hoàn thượng giá lâm!”
Cơ Tuyết Vũ vội vàng rút tay mình lại, Dương Cừu nhìn vào bàn tay trống rỗng, ánh mắt không rõ.
“Ái phi, trẫm nghe nói Dương ái khanh đã mang thịt nhân ngư về?” Tư Kiêm Nhẫm sải bước đi vào, hoàng bào màu vàng vẽ ra một đường cong hoàn mỹ.
Một tay ôm Cơ Tuyết Vũ vào trong ngực, hôn nàng một cái, sau đó quay đầu nhìn Dương Cừu nói: “Ái Khanh làm việc không tồi! Thưởng!”
Nhìn hắn cao cao tạ thượng ban phát ân huệ, Dương Cừu âm thầm cắn chặt hàm răng.
Nguyên bản ba người này không có xung đột lợi ích, nhưng Toa Dư xuất hiện khuấy đảo làm mối quan hệ xuất hiện khe nứt, cái khe này còn có xu thế mở rộng.
“Bệ hạ! Đáng ghét! Dương tướng quân còn ở đây~” Cơ Tuyết Vũ hờn dỗi đánh nhẹ vào cánh tay Tư KIêm Nhẫm.
Hắn cười ha hả, thân mật mà điểm lên mũi nàng ta: “Không ngại, thịt nhân ngư kia đã nấu xong chưa? Mau mang lên đây, ái phi mấy ngày nay đã chịu nhiều uỷ khuất rồi.”
Cung nhân cung kính nghe theo mệnh lệnh, xoay người tiến về phòng bếp.
Mắt thấy hai người tình chàng ý thiếp, Dương Cừu miễn cưỡng ổn định tâm trạng, chắp tay hành lễ: “Bệ hạ, vi thần bị thương chưa lành, cần phải tĩnh dưỡng, thần cáo lui trước.”
Tư Kiêm Nhẫm tuỳ ý phất tay, giống như đuổi đi một con chó, con mèo.
Dương Cừu quay đi, khuôn mặt sa sầm, sải bước rời đi, cùng lúc đó, cung nhân bưng lên thịt nhân ngư, lướt qua người hắn.
Rõ ràng bản thân trả một cái gái lớn như vậy mới….
Ánh mắt liếc vào bát canh thịt, loé hàn quang, càng nghĩ càng giận.
Không! Hiện tại còn chưa tới thời điểm.
Nghĩ tới đây, hắn thu hồi ánh mắt, dứt khoát quả quyết bước đi thật nhanh, không hề quay đầu mà rời đi.
_________
Canh thịt vàng nâu nóng hổi được đặt lên bàn, Cơ Tuyết Vũ cầm thìa lên đảo đảo thịt trong chén, có chút miễn cưỡng mà nhíu mày.
Trước kia nàng ta tuyệt đối không ăn thịt nhân ngư, vì để áp chế độc, còn có thể bảo dưỡng nhan sắc, nếu không nàng ta cũng không thèm ăn đâu.
Tuy rằng hương vị không phải khó ăn, nhưng bởi vì nhân ngư lớn lên có bề ngoài giống nhân loại, cảm thấy đó là người, nên có chút nuốt không trôi.
Hôm nay không biết vì sao, vị thịt so với trước kia ghê tởm hơn rất nhiều, không chỉ có màu sắc không giống, còn thoang thoảng mùi hôi thối….
Thật giống như….
Cái bô ba ngày không cọ rửa!
Còn kèm theo mùi hôi chân. Buồn nôn!
“Bệ hạ~~”
“Thịt này thật ghê tởm, có phải bị hư rồi hay không? Thần thiếp cảm thấy buồn nôn.” Cơ Tuyết Vũ kéo nhẹ ống tay áo Tư Kiêm Nhẫm
Giọng nói hắn ẩn ẩn, để lộ ra một tia không kiên nhẫn: “Có lẽ là trên đường từ biển về hoàng cung, Dương tướng quân có chút trì hoãn thời gian, nên vị bị thay đổi.”
“Ái phi, chớ có tuỳ hứng, đây chính là thứ có thể áp chế độc trên người ngươi, ăn nhanh đi, đối với ngươi có nhiều chỗ tốt.”
Cơ Tuyết Vũ uỷ khuất bĩu môi: “Bệ hạ có phải ghét bỏ thần thiếp kén ăn hay không? Là thần thiếp phúc mỏng, không cẩn thận trúng độc, lúc này mới ô ô ô……..”
Nhắc đến chuyện này, Tư Kiêm Nhẫm liền tự biết đuối lý, thần sắc rất nhanh dịu xuống.
“Vũ Nhi, trẫm không có ghét bỏ ngươi, chỉ là số thịt nhân ngư này lấy không được dễ dàng, nghiệt súc hiện giờ trốn thoát, cũng không bắt được con nào khác.”
“Về sau nếu có cơ hội, trẫm nhất định sẽ bắt trở về, để trẫm và Vũ Nhi ngày ngày đều có thể ăn thịt, cho nên, đừng giận, được không?”
Cơ Tuyết Vũ lúc này được dỗ vui vẻ, cầm cái muỗng lên múc ăn.
Nhưng hương vị ngửi thôi cũng đủ ghê tởm còn chưa tính, ăn vào còn ghê tởm hơn!
Sắc mặt nàng ta vặn vẹo, ăn một ngụm còn phải cố gắng khống chế bản thân, không nôn mửa trước mặt hoàng đế.
Nhìn bộ dạng khó có thể nuốt xuống của nàng ta, Tư Kiêm Nhẫm có chút đau lòng đồng thời còn có một tia không kiên nhẫn.
Vũ Nhi trước kia mỹ lệ đáng yêu, ôn nhu thiện lương.
Nhưng tốc độ lão hoá ngày càng nhanh, hai ngày gần đây càng khoa trương.
Có khi nửa đêm, hắn hoảng hốt tỉnh dậy, nhìn thấy nàng ta nằm cạnh mình, còn tưởng là thái hậu đã c.h.ế.t từ lâu.
Khuôn mặt như vậy hướng mình làm nũng, Tư Kiêm Nhẫm dù yêu, thương tiếc, nhưng tóm lại mất hết cảm giác lăn giường.