“Yên tâm đi, Thuỷ Nguyệt Tịch, ta chắc chắn sẽ làm cho Dương Cừu hối hận vì đã sinh ra trên đời này, muốn sống không được muốn c.h.ế.t không xong, an ủi linh hồn trên trời của ngươi.”
Nghe được lời hứa hẹn, thân thể này mới tiêu tán lửa hận xuống một chút.
Thấy Toa Dư mãi không nói lời nào, còn dùng ánh mắt kì quái nhìn mình chằm chằm, Dương Cừu nhíu mày, nhẹ giọng thở dài: “Nguyệt Tịch, còn giận ta sao?”
“Ta có nỗi khổ riêng, Tư Kiêm Nhẫm là tên cầm thú. Khi đó ta rất muốn mang ngươi trốn thoát, nhưng người nhà của ta đang nằm trong tay hắn, không thể không thỏa hiệp…”
Mặt Dương Cừu đầy phẫn hận, kỹ thuật diễn cực tốt, giống như vô tình gặp được Toa Dư mà cảm thấy đau lòng thay nàng.
“Ngươi tới gặp ta, chứng minh ngươi vẫn còn yêu ta, có đúng hay không?” Hắn tiến lại gần Toa Dư, duỗi tay muốn vuốt ve khuôn mặt nàng.
Toa Dư nở nụ cười, nhưng ánh mắt lạnh băng, quái dị nhìn hắn.
Thời điểm nàng chạy trốn khỏi địa lao, tên tiện nam này không thấy có mặt, nên không biết nàng đã có sự thay đổi. Còn nghĩ nàng đơn thuần, thiện lương, nhu nhược yếu đuối, tiểu nhân ngư dễ lừa gạt.
Đáng tiếc, trước mặt hắn là cá mập g.i.ế.c người không chớp mắt!
Dương Cừu nhận thấy có chút không thích hợp, muốn rút lại tay thì không còn kịp.
Trong lúc hắn chưa hết kinh ngạc, Toa Dư đứng thẳng người, vọt một cái cao tận ba mét, xách hắn lên giống như xách gà con, nhận vào trong nước.
Rào rạt!
Bọt nước thật lớn văng tung toé, cả người Dương Cừu ướt đẫm, không hề phòng bị mà uống vào bụng mấy ngụm nước to, khó khăn khép lại miệng.
Nước sặc vào phổi, làm hắn không thể duy trì vẻ mặt bình tĩnh, vặn vẹo mà ho khan.
“Yêu nghiệt….”
“Khụ khụ… Nguyệt Tịch, ngươi làm sao vậy? Sao ngươi lại biến thành hình dạng này?”
Dương Cừu sắp thốt ra những lời lẽ thô tục, hắn đột nhiên ý thức được nuốt những lời đó vào, sau đó đổi sang giọng điệu ôn nhu.
Toa Dư không thèm để ý tới dáng vẻ thân thiết của hắn.
Nàng tiếp tục kéo người lên khỏi mặt nước, sau đó lại nhận hắn xuống dưới, hung tợn hỏi: “Ngươi nói ngươi yêu ta? Vậy ngươi chứng minh ngươi yêu ta như thế nào? Nói chuyện đi! Ngươi muốn chứng minh thế nào?”
Toa Dư điên cuồng nhấn hắn vào trong nước, mặt nước biển vang lên tiếng kêu ục ục, tới lúc hắn tưởng mình sắp chết, nàng lại kéo hắn lên, rồi lại nhận, cứ liên tục lặp lại…
“Nói! Không phải ngươi rất yêu ta sao? Mau chứng minh đi! Chứng minh cho ta xem!”
Bùm! Bùm! Bùm! (Âm thanh bị nhận xuống nước mình k nghĩ ra nên dùng từ gì )
Tướng quân ôn tồn lễ độ giờ phút này đã mất hết hình tượng, bị Toa Dư nắm lấy cổ áo.
Hắn vừa giãy giụa vừa kêu thảm thiết, phun ra mấy chữ: “Nguyệt Tịch, mau dừng tay, ngươi hãy nghe ta giải thích, ta có thể chứng minh cho ngươi thấy, ta thật sự…”
“Ta không nghe! Ta không nghe…!”
Toa Dư che lỗ tai lại, người đưa ra yêu cầu là nàng, mắt điếc tai ngơ cũng là nàng.
Nàng chỉ đơn giản muốn chỉnh Dương Cừu mà thôi, dù đối phương giải thích thế nào, nàng cũng mặc kệ.
Chiêu thức này, nàng học được từ chỗ Cơ Tuyết Vũ!
Dương Cừu:……
Mẹ nó! Con cá c.h.ế.t tiệt này! Chờ tới lúc hắn lấy được nội đan, nhất định sẽ băm con cá này nấu canh!
_________
Tới lúc Dương Cừu uống no đủ nước rồi, cả người cũng sắp đi đời nhà ma, Toa Dư rốt cuộc đại phát từ bi mà buông tha cho hắn.
Nàng giả bộ như không biết mình vừa mới làm gì, khiếp sợ nói: “Trời ơi! Ta thực sự xin lỗi! Dương ca ca… ta cũng không biết vì sao… Gần đây ta không thể khống chế được bản thân mình.”
“Y sư dưới đáy biển nói, bởi vì ta bị nhốt lại tra tấn một thời gian dài, cho nên mới sinh ra tâm lý biến thái……… Ô ô ô ô….”
“Dương ca ca, những việc vừa nãy không phải ta muốn làm, ngươi có thể tha thứ cho ta không?”
Toa Dư trề môi, ủy khuất nhìn Dương Cừu.
Nếu Dương Cừu sống ở hiện đại, nhất định sẽ nhận ra nàng đang đóng kịch.
Phim truyền hình thường chiếu người vợ hung tàn bạo hành người chồng nhu nhược, thời điểm đánh người thì hận không thể đánh chết, nhưng tới lúc xin lỗi lại vô cùng ăn năn, thành khẩn.
Quả thực Toa Dư hiện tại giống đến 100%.
Nhưng bạo hành chồng là người vợ, còn Toa Dư là đánh một tra nam, một kẻ cặn bã.