Toa Dư không để ý đến sự khiêu khích của Hồ Dao Dao.
Tiên pháp rất lợi hại, nếu tinh thần lực đối đầu với tiên pháp, nàng thật sự muốn biết có bao nhiêu chênh lệch.
Nàng cúi đầu, trong mắt loé lên hàn quang, ngay thời khắc không ai phản ứng kịp, đột nhiên đứng dậy phóng tới hướng Hồ Dao Dao, duỗi tay về trái tim nàng ta.
Hồ Dao Dao nhìn chằm chằm đôi mắt tràn đầy sát ý, hoảng sợ giơ cánh tay lên chắn trước ngực.
Tuy Hồ Dao Dao là tiên nga có tiên lực thấp kém, nhưng thực lực nàng ta so với Toa Dư vẫn lợi hại hơn một chút.
Rốt cuộc Toa Dư có tinh thần lực lợi hại đến đâu, thì cũng chỉ sống nhờ lại trong thân xác người phàm.
Hồ Dao Dao uổng công có một thân tiên lực, ngày thường lại chỉ lo làm nũng bán manh, không tu luyện tốt thuật pháp, giờ phút này luống cuống tay chân, không ngăn được công kích của Toa Dư.
Những chiếc đuôi xù lông to lớn đột nhiên hiện ra, Toa Dư ngạc nhiên chớp mắt một cái, trong mắt lực đạo càng tăng lên.
Tiên pháp quả thực thần kỳ, còn có thể biến hoá hình thái!
Nàng đem tinh thần lực dồn hết vào cánh tay, xuống tay càng ác liệt, trực tiếp chộp vào một cái đuôi của Hồ Dao Dao.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng khắp Cửu Trùng Thiên, Hồ Dao Dao đau đến phát run, trong mắt hồ ly xinh đẹp tất cả là phẫn hận.
Tất cả mọi chuyện đều phát sinh ngắn ngủi trong vài giây , nhóm tiên quân chung quanh bây giờ mới phản ứng lại, bọn họ liên thủ lại muốn cùng nhau đối phó Toa Dư.
Chấp Pháp Tiên Quân lại ngăn cản mọi người: “Đây là ân oán của nữ phàm nhân Thu Tố Y và Hồ Dao Dao, các ngươi không nên nhúng tay vào mới là thoả đáng.”
Hắc hắc, chờ kẻ người phàm này làm Hồ Dao Dao bị thương nặng, khẳng định Tạ Nghiên Trì sẽ tức chết
Toa Dư chỉ cảm thấy đuôi của Hồ Dao Dao rất rắn chắc, nàng dùng toàn bộ tinh thần lực cũng không thể giựt đứt cái đuôi này, nhưng cũng không khác biệt mấy, đuôi của nàng ta chỉ kém một chút là đứt lìa.
Mặc dù hiện tại không g.i.ế.c được Hồ Dao Dao, nàng cũng muốn giựt nát cái đuôi của đối phương, tế dân trong thành Lạc Thuỷ.
Hồ Dao Dao đau đến tâm tê phế liệt, ánh mắt phẫn hận: “Thu Tố Y, có phải ngươi bị điên rồi không? Ngươi dám làm ta bị thương? Một phàm nhân như ngươi…”
Toa Dư tay túm đuôi không buông, cười dữ tợn nói: “Phàm nhân? Thực đáng tiếc, hôm nay chiếc đuôi xinh đẹp này liền đứt ở trong tay một phàm nhân đi!”
Mắt thấy cái đuôi của Hồ Dao Dao sắp bị giựt đứt, phía sau lưng Toa Dư đột nhiên truyền đến một cỗ lực lượng thật lớn, đánh bay nàng ra ngoài.
Bị đánh úp, Toa Dư cảm thấy lục phủ ngũ tạng như muốn nổ tung, hoa mắt ù tai.
“Thật to gan, bản tôn mới chỉ một ngày chưa về, kẻ hèn phàm giới, cư nhiên dám khi dễ đến trên đầu Tử Hoa cung!”
Tiếng nói thanh lãnh, xuất trần mang theo lửa giận, ẩn chứa uy áp thật lớn, Toa Dư ngã trên mặt đất, bị uy áp này làm cho phun ra một búng máu.
Các thần tiên vây xem kích động lên tiếng: “Ly Trần tiên tôn!”
Ly Trần tiên tôn? Tạ Nghiên Trì?
Toa Dư gian nan ngẩng đầu, chỉ thấy một người từ giữa không trung chậm rãi rơi xuống.
Một bộ quần áo màu trắng đẹp đẽ quý giá xuất trần, dung nhan tuấn mỹ tuyệt luân, dáng người cao lớn như ngọc, giữa mày điểm một chấm chu sa màu đỏ, càng làm nổi bật lên vẻ anh tuấn của hắn.
Hắn bước thật nhanh về hướng Hồ Dao Dao, thương tiếc mà đem người ôm vào trong ngực, sau đó quay người nhìn về phía Toa Dư, đôi mắt phượng tràn ngập sát ý lạnh băng.
Hồ Dao Dao rúc vào trong n.g.ự.c Tạ Nghiên Trì, nàng ta ôm chiếc đuôi sắp đứt của mình, đau đớn phát run, giọng nói ôn nhu xen một chút nức nở: “Tạ ca ca, phàm nhân này thật đáng sợ, Dao Dao tưởng rằng sẽ không còn cơ hội gặp lại ngươi…”
Tất cả nội tâm của nàng ta đều là hận ý.
Nàng ta vất vả tu luyện được chín đuôi mới có thể hoá hình phi thăng thành tiên, nếu như có thể tu luyện được một đuôi nữa, là có thể phi thăng lên thượng tiên, thoát khỏi thân phận Địa tiên.
Lần này Tạ ca ca đi Linh Trạch Sơn tìm kiếm linh dược, chính là giúp nàng ta tu luyện thành thập vĩ hồ ly. Tất cả đều bị nữ phàm nhân ti tiện này huỷ hoại!
Không biết số linh dược có đủ để chữa trị cho chiếc đuôi thứ chín của nàng ta hay không, nếu chữa không được, ngay cả cảnh giới Địa Tiên nàng ta chưa chắc đã giữ được.
Nghe xong âm thanh lên án của Hồ Dao Dao, Tạ Nghiên Trì không nói gì, mà móc ra một gốc cây linh dược từ trong túi Càn Khôn ra ngoài, sau dó thi pháp trên người Hồ Dao Dao.
Quanh thân nàng ta toả ra một đạo ánh sáng nhạt, cái đuôi bị thương cũng nhanh chóng phục hồi.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Tạ Nghiên Trì mới bước tới gần Toa Dư, đứng trên cao nhìn xuống.
“Ngươi biết rõ tội mình chưa?”
Câu hỏi cất lên, phảng phất như đã định tội cho Toa Dư.
Toa Dư dùng hết sức lực mới gắng gượng bò dậy, chậm rì rì nhìn vào nam nhân cao lãnh, nàng phun ra một ngụm nước miếng kèm theo chút máu, tươi cười trả lời.
“Người nên biết tội không phải ta, mà là Hồ Dao Dao!”
Phanh!
Vừa dứt lời, nàng trực tiếp bị đánh bay xa ba mét.
Tạ Nghiên Trì thu hồi tay, lạnh lùng nhìn nàng: “Đúng là một kẻ không biết sống chết!”
Toa Dư hoàn toàn cảm nhận được cảm giác đau đớn của toàn thân, điên cuồng cười.
“Ly Trần tiên tôn, hôm nay tốt nhất ngươi nên g.i.ế.c c.h.ế.t ta, bằng không ta dù chỉ còn một hơi thở, dù chỉ là một cơ hội nhỏ nhoi, ta nhất định sẽ bắt Hồ Dao Dao nợ m.á.u phải trả bằng máu!”
Đôi mắt nguy hiểm của Tạ Nghiên Trì nheo lại.
003 nguyên bản đang ngủ, đột nhiên bừng tỉnh, điên cuồng vang lên cảnh báo: [ký chủ! Ngươi đang làm gì vậy? Hắn thật sự sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi đấy! Hiện tại ngươi phải nhẫn nhịn, tốt nhất nên vào vai một nữ phàm nhân nhu nhược vô tội!]
[Ta đã giúp ngươi làm tốt phương hướng công lược, chúng ta chỉ là pháo hôi trong thế giới, phải giả vờ nhu nhược đáng thương, mới có thể đấu lại nữ chủ, cuối cùng đoạt được tình yêu của nam chính, nhiệm vụ sẽ hoàn thành!]
[Ngươi đừng ngoan cố, cúi đầu nhận tội trước Tạ Nghiên Trì đi!] 003 tận tình khuyên bảo, sợ ký chủ c.h.ế.t ở chỗ này.
Toa Dư quả thực muốn cười: [Ngươi muốn ta cúi đầu trước nam nhân này, còn bắt ta cúi đầu, khom lưng lấy lòng bọn họ, dựa vào bọn họ hoàn thành nhiệm vụ? Không bằng ngươi trực tiếp g.i.ế.c ta đi.]
Nàng nói chuyện cùng hệ thống trong đầu mình.
Sớm đã biết Hồ Dao Dao là hạng người gì.
Hôm nay nàng tuyệt đối sẽ không chết, nàng nháo một hồi ngược lại sẽ sống được lâu hơn.
Quả nhiên, giây tiếp theo Tạ Nghiên Trì động sát tâm, tay hắn chưa nâng lên, đã bị một vật mềm mại cuốn lấy.
Là cái đuôi vừa được chữa trị của Hồ Dao Dao.
Giọng nói dịu dàng, nhút nhát sợ sệt cất lên: “Tạ ca ca, không cần phải g.i.ế.c nàng, ta sợ nhất là thấy máu, chúng ta không cần g.i.ế.c nàng có được không?”
Tạ Nghiên Trì cúi đầu nhìn tiểu hồ ly mình vẫn luôn sủng ái, nháy mắt sát ý dần dần rút đi.
Tiểu hồ ly nhà mình chính là quá lương thiện, mới bị phàm nhân ti tiện thương tổn.
Hắn gõ nhẹ vào cái trán của Hồ Dao Dao: “Nàng muốn xử lý thế nào?”
Hồ Dao Dao nhìn Toa Dư chảy m.á.u đầm đìa, đáy mắt hiện lên một tia ác ý. Nữ phàm nhân này bị thương nặng như vậy còn dám dùng loại ánh mắt đó nhìn mình.
Không phải nàng dùng số tuổi thọ còn lại của mình để đổi lấy cơ hội được lên Thiên Đình sao? Phàm nhân này suýt chút nữ làm đứt đuôi nàng ta, còn muốn c.h.ế.t một cách thống khoái? Không có khả năng! Quá tiện nghi cho nàng!
“Tạ ca ca, nàng trừng ta, thật đáng sợ.” Hồ Dao Dao uỷ khuất mà nhỏ giọng nói thầm.