Tống Tuyết mở điện thoại ra, xem tin nhắn sáng nay Lâm Dư Hàm gửi tới, càng xem càng tức.

 

Lâm Dư Hàm: [Bạn học Tống, nghe nói tối hôm qua cậu đi tìm bạn học Lương để gây chuyện? Cậu Hải bình tĩnh…..]

 

[hơn nữa, thành tích Lương Tiểu Tiểu tốt như vậy, Hạ Tử Phi chỉ đơn giản là thưởng thức nhân tài mà thôi.]

 

Tống Tuyết đọc xong những dòng này, nghĩ lại trước kia bản thân ngu ngốc bốc đồng tin vào lời Lâm Dư Hàm, bây giờ à tỉnh táo không bị mắc lừa nữa.

 

Tiện nhân họ Lâm này, cố tình kích động mình đi chỉnh Lương Tiểu Tiểu, nhưng cô ta lại tránh ở sau lưng, đóng vai người tốt.

 

Tống Tuyết nghiến răng nghiến lợi trả lời tin nhắn: [Lâm Dư Hàm, cmm dám chơi tao, xem ra người Hạ Tử Phi thích không phải Lương Tiểu Tiểu mà là mày đúng không? Muốn tao với Lương Tiểu Tiểu một mất một còn, mày ở ngoài ngư ông đắc lợi? Mẹ kiếp mày đừng có tưởng bở!]

 

[Mày chờ đó cho tao!]

 

Gửi xong mấy tin nhắn, Tống Tuyết vẫn cảm thấy chưa hết giận.

 

Rốt cuộc gia thế Lâm Dư Hàm tại đế đô quá lớn, cô ta không thể dạy dỗ Lâm Dư Hàm giống Lương Tiểu Tiểu được.

 

Xem ra chỉ có thể suy nghĩ biện pháp khác.

 

______________________

 

Toa Dư bên này sau khi nói chuyện điện thoại xong, thì vợ chồng Phương Dương cũng đi làm về, nhìn thấy trong nhà lộn xộn rác rưởi, phòng bếp nồi niêu đang còn lạnh, nhưng cũng không dám chửi mắng câu nào.

 

Trước kia những việc dọn dẹp ,nấu nướng này toàn do Lương Tiểu Tiểu làm. Lương Vạn Vũ thích nhất việc ném đồ ăn vặt khắp nơi, quần áo bẩn, tất thối cũng vứt lộ xộn. Lương Tiểu Tiểu sẽ quét tước, dọn dẹp sạch sẽ, giặt giũ sau đó đi chuẩn bị đồ ăn cho cả nhà.

 

Chỉ cần người nhà này buồn bực chuyện gì sẽ mang cô ra đánh mắng.

 

Hiện tại không ai dám bắt Toa Dư làm những việc đó, Phương Chỉ chỉ có thể đi làm về, sau đó lao vào dọn dẹp mà không dám hé răng nửa lời.

 

Trước kia trong nhà này, “thái tử” Lương Vạn Vũ có Lương Tiểu Tiểu hầu hạ, bây giờ nếu hắn còn muốn làm “thái tử”chỉ có thể sai bảo Phương Dương.

 

Toa Dư đi tới đi lui trong nhà, đá văng đống rác được Phương Dương quét gọn lại. Phương Dương tuy tức giận nhưng không dám phát tác, cô mỉm cười nói: “Mẹ, mẹ không cần phải quét nữa, đi nấu cơm trước đi, con đói bụng rồi.”

 

“Hình như con nhìn thấy me mua tôm hùm đúng không? Đúng lúc ơn muốn ăn, nhớ bóc vỏ tật kỹ, sau đó mang vào phòng ngủ cho con.”

 

Trong lòng Phương Dương hận muốn chết, nhưng trên mặt chỉ dám trưng ra vẻ lấy lòng mà cười: “Tiểu Tiểu à, tôm hùm kia là mua cho em trai con ăn, nó đang bị thương, cần phải bồi bổ, con xem…”

 



Toa Dư vẻ mặt bình tĩnh, khẽ cười một tiếng, nói: “Mẹ, con vừa đá đống rác rưởi, quên mất chưa đá mẹ. Lương Vạn Vũ vừa béo vừa vô dụng, ăn nhiều như vây có óc liền gì? Là muốn tăng thêm chút mỡ à, để tới lúc con đánh đỡ đau tay đúng không?”

 

Lời nói uy h.i.ế.p này làm da đầu Phương Dương có chút tê dại, thiếu chút nữa đã quên, rất bỏ nhược điểm thân phận bị tráo đổi ra, đứa con nuôi này còn có một sức mạnh phi thường, không thể chọc được.

 

Bà ta chỉ có thể hậm hực mà đi nấu cơm.

 

Mà Lương Kiến Hoa vừa vào cửa đã bày ra vẻ mặt âm trầm, sau đó nhìn thấy Phương Dương bị ăn mắng, cũng không dám nhiều lời, trốn vào một góc.

 

Toa Dư không muốn buông tha, lạnh lùng nói: “Bày ra vẻ mặt gì đây? Ba, nhàn nhã quá nhỉ? Còn không mau quét nhà đi, đợi tới lúc con ăn tôm hùm mà chưa dọn xong, sẽ để ba ăn hết đống rác rưởi này đấy!”

 

Lương Kiến Hoa cụp mắt, không dám nhìn thẳng Toa Dư mà lén lút liếc một cái, trong lòng căm phẫn nhưng chỉ có thể nghẹn khuất. Nhưng một có cách nào khác, chỉ có thể cầm lấy chổi bắt đầu quét dọn.

 

Mà Lương Vạn Vũ trốn ở trong phòng ngủ, tới bây giờ vẫn chưa ra ngoài.

 

Toa Dư nhìn gia đình Phương Dương biến thành hộ dạng này, cảm thấy tinh thần và thể xác thoải mái, cơm chiều cũng ăn thêm không ít.

 

Tôm hùm ăn không hết cũng bị cô đổ vào sọt rác, một cọng râu cũng không còn.

 

Phương Dương trước kia cũng là như vậy, thứ tốt bọn họ ăn không hết, cũng tình nguyện để hư chứ nhất quyết không chia cho Lương Tiểu Tiểu một chút.

 

Toa Dư hưởng thụ cuộc sống như một hoàng đế ở nhà Phương Dương, sau đó có chút cảm khái, không trách được lại có một số người thích chèn ép người khác, thì ra khi đảo ngược lại thân phận từ bị bắt nạt thành người bắt nạt, lại sảng khoá như vậy

 

_____________

 

Mấy ngày trôi qua, mới chớp mắt, Toa Dư xuyên vào cơ thể Lương Tiểu Tiểu đã tăng thêm một vòng thịt.

 

Những nữ sinh bị cô dạy dỗ đã xuất viện, lúc đi học, đều nghe theo lời Tống Tuyết mà tới chỗ Toa Dư để phục vụ cô. Trong lòng nghẹn khuất mà gọi một tiếng chị Lương, làm cho một đám con em quý tộc kinh ngạc tới rớt cằm.

 

“Mọi người nói xem, hiện tại Tống Tuyết thực sự trở thành chân chạy vặt cho Lương Tiểu Tiểu à?”

 

Có người nhìn thấy Lương Tiểu Tiểu đi vào cổng trường, sau lưng là một đám người có mắn tóc đủ loại màu sắc, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ.

 

“Ai biết! Cô ta trước kia còn ơi sẽ dạy cho Lương Tiểu Tiểu một bài học, kết quả không thể hiểu được, mấy ngày liên tiếp không đi học, tới lúc quay lại học liền biến thành đám tay sai cho Lương Tiểu Tiểu!”

 

Người nói chuyện nhìn Tống Tuyết một cái, sau đó nhỏ giọng nói tiếp: “Cậu nhìn bộ dáng của Tống Tuyết hiện tiên đi, cô ta cũng có ngày hôm nay! Trước kia thích bắt nạt người khác, hiện tại bị người khác bắt nạt! Ha ha ha ha.”

 

“Lương Tiểu Tiểu cũng quá tà môn rồi, trước mai rõ ràng bị Tống Tuyết bắt e nạt cũng chỉ dám vâng vâng dạ dạ.”



 

“Tà môn? Tôi thấy cô ta rõ ràng tính cách không được tốt, ngay cả Lâm nữ thần tốt như vậy, cô ta cũng dám ra tay, quả thực…”

 

“Haiz, đừng nói nữa, bọn họ tới kìa.”

 

Ấm thanh bàn tán nháy mắt biến mất. Tống Tuyết một chân đá văng cửa, cung kính mà nhường đường cho Lương Tiểu Tiểu ddi về chỗ ngồ.

 

Nữ sinh tóc ngắn Quý Điềm Điềm chân chó, lấy khăn ra lau sạch ghế, Hạ Hiểu Vi dặt bữa sáng lên bàn. Toa Dư mới miễn cưỡng ngồi xuống.

 

Hành động nước chảy mây trôi làm tất cả sợ ngây người.

 

“Chị Lương, bữa sáng có làm chị hài lòng không?” Quý Điềm Điềm lấy lòng mà cười nói.

 

“Cũng được, mấy người có thể đi được rồi.” Toa Dư vẫy vẫy tay, mấy người Tống Tuyết liền tươi cười rời đi, trong lòng mắng Toa Dư cả vạn lần.

 

Toa Dư cũng lười so đo trong lòng mấy người đó nghĩ gì, chỉ cần nghe lời là được, có thật lòng coi cô là chị đại hay không, cũng không sao cả. Dù sao cô cũng chỉ muốn tra tấn nhóm người này mà thôi.

 

Cô chậm rì rì ăn bữa sáng, sau đó ghé vào bàn ngủ, nhưng vừa mới ngủ được không lâu, đã bị giáo viên chủ nhiệm gọi tới văn phòng.

 

Giáo viên ở trường học này đều giống nhau, cơ bản chỉ nhắm vào học sinh được chiêu sinh. Bởi vì bọn họ không thể chọc vào những con em quý tộc kia.

 

Trên diễn đàn vẫn còn video Toa Dư đánh tennis cùng Lâm Dư Hàm, đề tài Lương Tiểu Tiểu bắt nạt bạn học càng thảo luận càng sôi nổi, chắc đây là nguyên nhân cô bị gọi tới văn phòng.

 

Giáo viên chủ nhiệm lớp Lương Tiểu Tiểu là một phụ nữ trẻ tuổi, tên Tạ Hiểu Nghệ, ngày thường cố gắng la l.i.ế.m đám phú nhị đại, nhưng đối xử học sinh Lương Tiểu Tiểu lại vô cùng khắc nghiệt.

 

Những trợ cấp học phí mà Lương Tiểu Tiểu được nhận, cô ta đều cướp hết không còn một xu. Rõ ràng vì có thành tích tốt nên Lương Tiểu Tiểu phải được hưởng chế độ này.

 

Nhưng mỗi lần phát trợ cấp, Lương Tiểu Tiểu đều dùng hết lời hay lẽ phải, bộ dạng hèn mọn thấp kém mà xin, cô ta mới ra vẻ ban ơn, mà mang trợ cấp kia phát cho Lương Tiểu Tiểu.

 

Có một số người, bản thân cũng bị người khác chèn ép, lại thích dùng dáng vẻ bị chèn ép tiếp tục chèn ép những người phái dưới, hành hạ những người yếu thế hơn mình.

 

“Lương Tiểu Tiểu! Cô nói đi, nói những lời thật lòng, chẳng lẽ trường học và giáo viên chưa đủ chăm sóc cô sao? Mỗi năm đều giảm học phí, phát rất nhiều học bổng, vì muốn để cho cô học tập thật tốt ở đây, chứ không phải để cô cầm học bổng, sau đó bắt nạt bạn học!”

 

Mới bước vào văn phòng, Toa Dư đã bị Tạ Hiểu Nghệ mắng xối xả.

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play