Ô Đình Vãn nghe thấy lão tổ tông không vui, vội vàng tiến lên ngăn mọi người lại: "Cái này... là đồ của ông rùa, dù có là đồ cổ thì mọi người cũng không nên cướp, nếu không ông ấy nổi giận, biết đâu sẽ phá hủy hết mấy thứ này."
Dù Ô Đình Vãn không ngăn cản, mấy nhân viên kia cũng đã sợ hãi, liên tục lùi lại, nhường đường cho lão rùa. Còn có người vội vàng đi tìm Long Thanh Thanh.
Lão rùa hừ một tiếng, lũ phàm nhân này đúng là ăn h.i.ế.p kẻ yếu, dám cướp đồ của ông, đúng là tự tìm đường chết. Nếu không muốn gây xung đột, ông nhất định sẽ cho bọn họ một bài học. Rồi ông lại nghĩ, lũ phàm nhân này thích mấy thứ này, biết đâu điện hạ cũng thích.
Lão rùa ngẩng đầu nhìn xung quanh, không thấy Long Thanh Thanh, nhưng lại thấy Đản Đản đang chơi cát ở bờ biển cùng các bạn nhỏ.
Cảm nhận được đây là tiểu điện hạ, lão rùa càng vui mừng hơn, cõng rương gỗ ì ạch bò về phía Đản Đản, miệng còn kêu lên: "Tiểu điện hạ, lão thần tìm được chút đồ dưới biển, đặc biệt đến dâng tặng cho tiểu điện hạ."
Mặc dù lão rùa không hề nói tiếng người, nhưng Đản Đản vẫn hiểu được ý của nó, lập tức buông xẻng nhựa nhỏ trên tay xuống, chạy tới xem xét. Thấy vậy, Đóa Đóa cũng chạy theo. Miêu Miêu thì chậm chạp lẽo đẽo phía sau.
Đản Đản tùy ý cầm lên một cái bát từ trong thùng, còn Đóa Đóa thì cầm lấy một cây ngọc như ý, hỏi: "Cái này là cái gì vậy ạ?"
Hành động này khiến các nhân viên sợ hết hồn, chỉ lo mấy đứa nhỏ sơ ý làm vỡ đồ cổ. Đúng vậy, họ dám chắc chắn rằng đó là đồ cổ, nhìn hoa văn cổ kính lại nặng trịch, không phải kỹ thuật hiện đại có thể làm giả được.
Nhân viên không nhịn được nữa, "Đản Đản, cháu có thể đưa những thứ này cho cô được không?"
Đản Đản lập tức từ chối, "Không được, đây là ông Rùa tặng cho con."
Nhân viên: "..."
Nhân viên vội vàng dỗ dành Đóa Đóa, cuối cùng cũng dụ được cô bé đưa cây ngọc như ý trên tay cho mình, rồi cẩn thận đặt lại vào thùng gỗ.
Đản Đản quay sang lão rùa, "Cảm ơn ông Rùa, mấy cái bát này nhà cháu vừa hay đang cần dùng."
Lão rùa nghe xong mừng rỡ vô cùng, tiểu điện hạ đã nói như vậy, chắc chắn điện hạ sẽ không từ chối nữa rồi.
Long Thanh Thanh vừa cảnh cáo đám động vật hoang dã trong rừng xong, vừa quay lại đã bị kéo đến đây, các nhân viên lập tức thi nhau kể lể sự việc.
Tổng đạo diễn sốt ruột, nhỏ giọng nói: "Cô Thịnh, mấy thứ này có thể là đồ cổ. Cô xem có nên lấy xuống trước không, kẻo bị hỏng?" Để con rùa biển to như vậy cứ cõng đi khắp nơi, lỡ va đập vào đâu thì đền không nổi!
"Thật sự là đồ cổ sao? Có khi chỉ là đồ sứ bình thường thôi. Để tôi xem." Long Thanh Thanh bèn cầm một chiếc đĩa sứ hoa lam lên xem xét, những người khác lo lắng vây quanh cô, chỉ sợ cô sơ ý làm rơi vỡ.
Đồ sứ mà lão rùa chọn đương nhiên đều là những món còn tương đối nguyên vẹn, đồ bị sứt mẻ nó cũng không dám tặng cho điện hạ.
Sau khi xem xét, Long Thanh Thanh tuy không nhìn ra được gì đặc biệt, nhưng có vẻ đẹp hơn bộ đồ ăn nhà mình đang dùng một chút. Vì mọi người nói đây là đồ cổ, dựa theo quy tắc của thế giới này, cô không thể giữ lại dùng được.
Tổng đạo diễn đương nhiên mong Long Thanh Thanh mau chóng quyên tặng số đồ cổ này, nếu không cứ để ở đây, đoàn phim cũng phải gánh trách nhiệm. Cho dù là lão rùa tặng cho Long Thanh Thanh, nhưng cô cũng không thể chiếm hữu những món đồ cổ quý giá như vậy, chắc chắn phải giao nộp cho quốc gia.
Tuy nhiên, Long Thanh Thanh cảm thấy đây là đồ lão rùa muốn tặng cô, nếu giao nộp lên, chẳng khác nào cô nhận đồ rồi nợ ân tình của lão rùa. Mà cô không định dây dưa gì với lão rùa, bèn nói: "Nếu đã là đồ cổ, tôi chắc chắn không thể nhận." Cô xua tay, nói với lão rùa, "Ông mang về đi."
Tổng đạo diễn: "..."
"Không phải," Tổng đạo diễn ngớ người, "Sao lại không nhận chứ, đây là đồ cổ đấy!"
Long Thanh Thanh: "Ông cũng nói rồi đây là đồ cổ, tôi cũng không thể mang về nhà, tôi lấy làm gì?"
Tổng đạo diễn: "Cô Thịnh, cái này... Cô xem có thể cân nhắc quyên tặng cho quốc gia không."
Long Thanh Thanh: "Nếu là đồ của tôi, tôi đương nhiên có thể giao nộp. Nhưng đây đâu phải của tôi."
Tổng đạo diễn sốt ruột, "Nhưng con rùa biển này rõ ràng là muốn tặng đồ cho cô mà."
Long Thanh Thanh vẻ mặt vô tội: "Sao có thể tùy tiện nhận đồ của người khác chứ, dù là của rùa biển cũng không được, ông biết câu 'Không có công thì không hưởng lộc' không?"
Tổng đạo diễn: "..."
Khán giả xem livestream lại một lần nữa lên án hành vi của Long Thanh Thanh:
[Thịnh Thanh Thanh làm sao vậy, sao có thể ra vẻ không liên quan gì đến mình như thế? Nếu là đồ cổ, phải lập tức giao nộp cho quốc gia chứ.]
[Cứ bảo mấy ngôi sao này chỉ biết đến tiền, không có chút lòng yêu nước nào, bảo cô ta giao nộp còn lằng nhằng.]
[Chậc, chẳng lẽ các người còn mong chờ mấy ngôi sao có phẩm chất cao quý gì à.]
[Không phải, các người có hiểu lầm không, mấy món đồ cổ này cũng không phải của Thịnh Thanh Thanh, là con rùa biển muốn tặng cho cô ta. Không phải đồ của cô ta, bảo cô ta giao nộp kiểu gì?]
[Vì con rùa biển đã tặng cho cô ta rồi, thì mau nhận lấy đi.]
[Ông bị điên à, đồ có thể tùy tiện nhận bừa sao? Theo cách nói của ông, chỉ cần người khác cho đồ là nhận, vậy quan tham có thể nhận hối lộ rồi à?]
[Chậc, loại người này vừa nhìn là biết thích chiếm tiện nghi, đương nhiên cũng cho rằng người khác giống mình.]
[Nhưng con rùa biển đâu phải người.]
Tổng đạo diễn nhất thời không biết phải làm sao, đúng lúc này điện thoại reo, ông vội vàng đi ra chỗ khác nghe máy.