“Cô nói gì cơ?” Kiều Dẫn Lam kinh ngạc, ánh mắt nhìn như thể đang xem kẻ ngốc, “Hai người muốn vượt biển sang hoang đảo mới?”
Kiều Dẫn Lam đã sớm chắc chắn hoang đảo giấu rương báu nhất định là đảo A mà nhà mình đang ở, điều này đã được ngầm hiểu khi ký hợp đồng. Hiện tại chương trình đã qua nửa chặng đường rồi, vậy mà nhà Lương Vĩnh Hoa vẫn còn đang loay hoay, làm sao cô không ngạc nhiên cho được.
“Giờ hai người đi rồi, lỡ như cuối cùng rương báu được giấu ở đây, chẳng phải hai người lại phải quay lại sao?” Nghĩ đến việc nhà Lương Vĩnh Hoa đi rồi, ba bữa cơm nhà cô chắc lại gặp khó khăn, Kiều Dẫn Lam vẫn khuyên thêm vài câu.
“Bây giờ cũng không chắc rương báu sẽ được giấu ở hoang đảo nào.” Lộ Đan thờ ơ nói, “Lỡ như ở hoang đảo mới, chúng ta đi bây giờ cũng có thể làm quen với địa hình.”
Kiều Dẫn Lam vừa nghe câu này liền thấy khó chịu, thầm nghĩ cứ chờ đấy, sẽ có lúc các người bị vả mặt.
Lương Vĩnh Hoa vốn định hôm sau sẽ vượt biển, nhưng họ còn phải chuẩn bị thêm đồ ăn nên lại đợi thêm một ngày. Không ngờ chỉ một ngày này thôi đã khiến nhà ông ta bỏ lỡ một bữa ngon.
*
Nói về nhà Giang Hoãn, tối qua sau khi ăn một bữa tiệc hải sản thịnh soạn, lại ngủ một giấc ngon, sáng hôm sau đã dậy rất sớm.
Giang Hoãn sau khi thức dậy định đi lấy nước trước để vợ con rửa mặt.
Nguồn nước không tính là xa khu cắm trại, Giang Hoãn hôm qua đã đi lấy nước rồi nên không suy nghĩ nhiều, xách thùng nước đi luôn.
Anh ta tự rửa mặt xong rồi mới đổ đầy thùng nước. Đang định quay về thì nghe thấy giọng nói hoảng hốt, gấp gáp của nhân viên an ninh, “Thầy Giang mau chạy đi, có gấu!”
Vì nhân viên an ninh không dám nói to, sợ gấu nghe thấy. Mà Giang Hoãn hoàn toàn không nghe rõ, nhưng thấy nhân viên an ninh vẻ mặt lo lắng, anh ta đột nhiên quay đầu lại thì thấy con gấu cách đó không xa đang đi về phía này.
Đồng tử Giang Hoãn giãn ra, suýt chút nữa thì sợ c.h.ế.t khiếp. Sao ở đây lại có gấu? Anh ta xem livestream nhà Long Thanh Thanh nhiều lần như vậy, nhiều nhất cũng chỉ thấy bầy sói, căn bản chưa từng nghe nói có gấu!
Mặc dù chân đã mềm nhũn, Giang Hoãn vẫn cố gắng chạy về phía nhân viên an ninh. Chạy chắc chắn không thể chạy nhanh hơn gấu, nhưng anh ta biết nhân viên an ninh mang theo s.ú.n.g gây mê, chỉ cần b.ắ.n trúng gấu một phát là có thể tranh thủ thời gian cho anh ta chạy trốn.
Thế mà nhân viên an ninh cũng sợ. Đoàn làm phim đã dọn dẹp sơ bộ các hoang đảo trước đó, xác nhận trên đảo không có động vật hoang dã cỡ lớn nên s.ú.n.g gây mê họ mang theo chỉ là để phòng hờ, căn bản không nghĩ tới sẽ dùng đến. Lúc này, nhân viên an ninh càng lo lắng hơn là nếu liều lượng thuốc mê không đủ, chọc giận con gấu thì họ chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao?
Nhưng lúc này nhân viên an ninh không còn thời gian để nghĩ nhiều, anh ta chỉ có thể b.ắ.n s.ú.n.g gây mê về phía gấu đen. Không ngờ con gấu này rất nhanh nhẹn, vậy mà lại né được. Hành động này thật sự đã chọc giận con gấu, nó lập tức lao về phía nhân viên an ninh.
Phó đạo diễn nhìn chằm chằm vào màn hình livestream đã sợ ngây người, may mà tổng đạo diễn vẫn bình tĩnh, bước ra khỏi lều hét lớn về phía khu cắm trại, “Thịnh Thanh Thanh cứu mạng, có gấu!”
Lúc tổng đạo diễn kêu cứu mạng, Long Thanh Thanh đang rửa mặt. Nghe thấy có gấu xuất hiện, Long Thanh Thanh vội vàng dùng thần thức dò xét, sau đó liền thấy con gấu đen đang lao về phía nhân viên an ninh.
Tình hình cấp bách, Long Thanh Thanh lại không thể biến mất ngay tại chỗ rồi đến hiện trường, đành ngưng tụ thần thức thành sợi tơ, trực tiếp đ.â.m vào đầu con gấu đen. Nhưng cô rất biết chừng mực, chỉ ngăn cản gấu đen làm người bị thương chứ không làm nó bị thương.
Gấu đen đau đến mức kêu lên một tiếng “gừ”, ngồi phịch xuống đất. Nó còn sợ hãi nhìn quanh, muốn xem thứ gì đã đ.â.m vào mình.
Nhân viên an ninh vội vàng kéo Giang Hoãn lùi về phía sau. Tuy không biết tại sao con gấu lại dừng lại nhưng vẫn nên tránh xa nguy hiểm thì hơn.
Long Thanh Thanh lại sai hổ đại hổ nhị đi cảnh cáo gấu đen một chút, bảo nó đừng có chạy ra dọa người, ảnh hưởng đến việc quay chương trình của họ.
Hổ đại hổ nhị bỏ con mồi vừa săn được xuống, nghe thấy mệnh lệnh lập tức chạy đến, gầm gừ về phía gấu đen.
Gấu đen có hơi sợ hai con hổ nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào mấy người, rõ ràng là không muốn từ bỏ miếng ăn đến miệng.
Thực ra, cuộc đối thoại của chúng như sau:
Hổ: “Làm gì đấy? Trong rừng nhiều thức ăn vậy không ăn, cứ phải ăn thịt người? Chú em muốn gây chuyện à?”
Gấu: “Tôi đến uống nước, tiện thể săn mồi thì làm sao?”
Hổ: “Không biết những người trên hoang đảo này đều do tôi và vợ tôi bảo kê à? Chú em muốn đánh nhau?”
Gấu: “Chậc chậc, hai người lo chuyện bao đồng thật đấy.”
Hổ: “Dù sao chú em cũng không được ăn thịt người, nếu không tôi sẽ không tha cho chú em đâu.”
Tuy gấu đen chưa khai mở linh trí nhưng là loài mãnh thú cỡ lớn cũng có chút thông minh. Nó biết mình không đánh lại đôi vợ chồng hổ, cuối cùng đành thỏa hiệp, trừng mắt nhìn chúng một cái rồi quay người bỏ chạy.
Các nhân viên an ninh nhìn con gấu đen bỏ đi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Vừa cảm thấy bất ngờ vừa thấy hợp lý. Chỉ cần có Thịnh Thanh Thanh ở đó, họ còn có gì phải lo lắng nữa chứ? Không phải Thịnh Thanh Thanh vừa phái hai con hổ đến cứu họ rồi sao.
Giang Hoãn bị dọa đến mức chân tay bủn rủn, gấu vừa đi là anh ta liền ngồi phịch xuống đất.
Lúc này Giang Hoãn thậm chí còn hoài nghi cuộc sống, rõ ràng khi ông ta xem livestream nhà Long Thanh Thanh, họ căn bản không gặp phải mãnh thú cỡ lớn nào. Ngoại trừ lúc đầu có bầy sói xuất hiện, sau đó chúng không hề lộ diện nữa. Hơn nữa hai con hổ rất nghe lời Long Thanh Thanh, cũng không cần lo lắng chúng sẽ đột nhiên nổi điên tấn công người.
Không ngờ anh ta vừa lên đảo ngày thứ hai đã gặp phải gấu đen, suýt chút nữa thì mất mạng.
Thế nhưng Giang Hoãn không biết, ban đầu khách mời trên hoang đảo chỉ có gia đình Long Thanh Thanh. Mà trên người Long Thanh Thanh có long uy, những mãnh thú kia cách xa mấy cây số đã có thể cảm nhận được. Chỉ cần chúng không muốn c.h.ế.t thì sẽ không chủ động đến gần người nhà cô. Nhân viên đoàn làm phim đều đi theo gia đình Long Thanh Thanh nên cũng rất an toàn.
Sau đó gia đình Ô Đình Vãn lên đảo, nhưng họ đều là yêu, mãnh thú còn không kịp trốn thì sao có thể chủ động đến gần chứ.
Gia đình Giang Hoãn thì khác, họ chỉ là người bình thường, không những không thể trấn áp mãnh thú mà ngược lại còn trở thành miếng mồi ngon của chúng. Mà gấu đen ngoài việc đến uống nước thì cũng phải tìm kiếm con mồi, cho nên mới đụng phải nhau.
Bây giờ Long Thanh Thanh chỉ muốn quay xong chương trình cho êm đẹp. Trước đó đã xảy ra chuyện Cao Thế Phong bị lợn rừng húc, cô không muốn lại có sự cố gì khiến khách mời phải thay đổi nữa. Cô vẫn chưa thăm dò được lai lịch của gia đình Ô Đình Vãn, nếu lại có thêm một nhóm khách mời không phải người thường thì càng phiền phức hơn.
Long Thanh Thanh ra bờ biển nhặt ba viên đá nhỏ tròn trịa, in dấu ấn của mình lên đó rồi giao cho Quan Hướng Lê, “Mấy người đeo cái này trên người thì sẽ không có mãnh thú nào dám đến gần.”
Quan Hướng Lê rất kích động, “Cảm ơn Thanh Thanh, cảm ơn cô.”
Tuy không trực tiếp đối mặt với gấu đen nhưng Giang Hoãn suýt nữa gặp chuyện cũng khiến Quan Hướng Lê sợ hết hồn, khiến cô ấy muốn rút khỏi chương trình luôn. Tham gia chương trình thôi mà, đâu cần phải liều mạng như vậy chứ.
Giờ có bùa hộ mệnh của Thịnh Thanh Thanh thì khác rồi. Không phải nói Quan Hướng Lê mê tín, mà là những biểu hiện của Thịnh Thanh Thanh thật sự không giống người thường. Không chỉ có thể ở dưới biển mấy tiếng đồng hồ mà không cần lên thở, cô còn thu phục được cá voi sát thủ và hai con hổ. Đúng rồi, cả thịt bạch tuộc mà nhà cô ấy ăn hôm qua cũng rất khác thường.
Mọi dấu hiệu đều cho thấy, thứ Thịnh Thanh Thanh đưa tuy nhìn giống đá bình thường nhưng cô ấy nói mãnh thú không dám đến gần thì nhất định là có tác dụng như vậy.
Quan Hướng Lê đưa hai viên đá còn lại cho chồng và con gái, còn dặn dò Đóa Đóa, “Nhất định không được làm mất. Còn nữa, nếu con muốn đi đâu chơi thì phải đi theo Đản Đản.”
Đóa Đóa thấy mẹ nói nghiêm túc như vậy cũng gật đầu nghiêm nghị, “Mẹ, con biết rồi.”