Vì luôn ở trong tầm ngắm của camera livestream, gia đình Long Thanh Thanh cũng không thấy lạ lẫm khi có thêm một nhóm khách mời lên đảo, vừa ăn vừa trò chuyện.
Gấu trúc nhỏ dựa vào bên cạnh Đản Đản, ôm một cây măng gặm, Đản Đản thỉnh thoảng còn cho nó vài miếng thịt gà. Còn hai con hổ đã vào rừng sâu tìm thức ăn rồi.
Sau bữa ăn, gấu trúc nhỏ cứ bám lấy Đản Đản. Miểu Miểu ăn xong chạy đến, muốn chơi với Đản Đản thêm một lúc nữa. Gấu trúc nhỏ thấy vậy, vèo một cái chui vào lòng Long Thanh Thanh, còn bám chặt lấy quần áo cô.
Miểu Miểu cũng không kiên trì vuốt ve gấu nữa, mà nắm tay Đản Đản, hai đứa trẻ cùng nhau ra bờ biển chơi cát.
Đến khi trời tối, Long Thanh Thanh mới gọi Đản Đản về ngủ. Miểu Miểu cũng theo La Yến về lều của nhà cô bé.
Đợi Đản Đản ngủ say, Long Thanh Thanh trò chuyện với Phượng Ly Cửu, liền nhắc đến nhà ba người hôm nay lên đảo.
"Nhà này chắc không phải người thường đâu nhỉ?" Phượng Ly Cửu hỏi, "Anh cảm nhận được yêu khí từ họ."
"Đều là yêu tộc." Long Thanh Thanh nói, "Ô Đình Vãn là thủy tộc, tu vi còn khá cao; La Yến là một con chim nước," cô nhìn Phượng Ly Cửu, "Mà nói đi cũng nói lại, chim nước cũng là chim, phải do Phượng tộc các anh quản chứ nhỉ?"
"Đương nhiên." Phượng Ly Cửu ưỡn ngực, bảo sao hôm nay thấy Ô Đình Vãn sao mà khó ưa thế, hóa ra là thủy tộc. Trừ vợ mình ra, anh vốn không thích thủy tộc. Còn La Yến, thảo nào nhìn anh với vẻ sợ hãi, thì ra là một con chim.
Phàm là loài chim, tự nhiên đều là thần dân của Phượng Hoàng.
"Còn đứa nhỏ kia, là yêu gì?" Phượng Ly Cửu lại hỏi. Anh cảm nhận được cả nhà đó đều không phải người, nhưng không nhìn ra lai lịch. Tu vi vẫn còn quá thấp, phải tiếp tục cố gắng tu luyện.
"Gấu trúc thành tinh." Long Thanh Thanh thích tất cả những thứ lông xù, tiếc là Miểu Miểu bây giờ là hình dạng trẻ con, cô không hứng thú lắm.
"Anh đã bảo là cảm thấy họ không giống một nhà ba người mà, quả nhiên không phải." Phượng Ly Cửu chẳng quan tâm gì đến bảo vật quốc gia, hừ một tiếng, "Một con thủy tộc, một con chim nước, làm sao sinh ra gấu trúc được." Rồi chợt nghĩ đến điều gì đó, "Ba con yêu này sẽ không phải là nhằm vào chúng ta mà đến đấy chứ?"
Nếu không có mục đích, ba con yêu này sao lại tham gia một show giải trí bình thường.
"Chắc là vậy." Long Thanh Thanh nói, "Với tu vi hiện tại của em, Ô Đình Vãn ngang cơ với em. Chim nước thì không đáng nhắc đến. Chỉ có con gấu trúc kia cần phải đề phòng, em sợ nó sẽ ra tay với Đản Đản."
Rõ ràng là một con gấu trưởng thành, lại biến thành hình dạng trẻ con, không thể không đề phòng.
Con của rồng và phượng, đối với yêu quái không khác gì thịt Đường Tăng. Long Thanh Thanh không sợ có yêu quái nhắm vào mình, chỉ sợ chúng nhắm vào Đản Đản.
Phượng Ly Cửu nói: "Yên tâm, bây giờ anh cũng có chút pháp lực, chúng cũng chưa chắc đã chiếm được lợi."
Năng lực thiên phú của Phượng tộc chính là niết bàn. Sau khi niết bàn tự nhiên phải tu luyện lại từ đầu, nhưng tốc độ tu luyện lần thứ hai nhanh hơn lần đầu gấp mười lần, ngay cả Long tộc cũng không sánh bằng.
Phượng Ly Cửu khi xuyên qua không gian liệt phùng đã mất hết pháp lực, lúc này không khác gì niết bàn. Tuy mới tu luyện được vài ngày, nhưng anh đã cảm nhận được tu vi tăng lên, Phượng Hoàng chân hỏa trong cơ thể càng có thể biến cả hòn đảo hoang này thành biển lửa.
Tuy Long Thanh Thanh nói vậy, nhưng vẫn có chút không yên tâm, triệu hồi Long Lân khắc trận pháp phòng ngự từ trong cơ thể Đản Đản ra, lại khắc thêm một trận pháp phức tạp hơn, rồi mới đánh Long Lân vào cơ thể Đản Đản lần nữa. Chỉ cần có người muốn làm hại Đản Đản, cô sẽ lập tức cảm nhận được.
Tối hôm đó, Long Thanh Thanh không ra biển tu luyện, mà chọn ngồi thiền trong nhà trên cây. Đột nhiên xuất hiện ba con yêu lai lịch bất minh, cô định quan sát tình hình trước đã.
May mà linh khí trên đảo hoang này khá dồi dào, tuy ngồi thiền không nhanh bằng tu luyện ở biển, nhưng hiện tại cũng không còn cách nào khác.
***
Ngày thứ ba nhà Ô Đình Vãn chuyển đến đảo hoang mới, Giang Hoãn và Quan Hướng Lê cuối cùng cũng quyết tâm, chuẩn bị vượt biển đến đó.
Trước đó Giang Hoãn vẫn luôn do dự không biết nên đến đảo hoang nào, anh ta cũng cảm thấy rương báu cuối cùng sẽ ở đảo A của Kiều Dẫn Lam. Nếu đến đảo hoang mới, rất có thể sẽ phải vượt biển thêm một lần nữa. Hơn nữa, nhà Thịnh Thanh Thanh sống quá sung túc trên đảo hoang, còn bọn họ đến đó có thể sẽ trở thành nhóm đối chứng.
Nhưng Quan Hướng Lê lại cảm thấy, Kiều Dẫn Lam hiện tại không được lòng ban tổ chức, địa điểm cất giấu rương báu cuối cùng nói không chừng sẽ ở đảo hoang mới của Thịnh Thanh Thanh. Mà tất cả mọi người đều đã vượt biển, chỉ có nhà Kiều Dẫn Lam là chưa, biết đâu ban tổ chức sẽ lấy cớ này, bắt nhà cô ta vượt biển một lần nữa.
Hơn nữa, khách mời mới đến nhanh như vậy, còn rất dứt khoát đến đảo hoang của Thịnh Thanh Thanh, trong này chắc chắn có uẩn khúc.
Nói gì thì nói, ngay cả tổng đạo diễn cũng chạy đến đảo hoang mới rồi, điều này rất đáng để suy ngẫm. Dù sao Quan Hướng Lê cũng không tin sẽ ngẫu nhiên chọn đảo hoang cất giấu rương báu, tám chín phần là có sắp xếp trước.
Hai vợ chồng phân tích một hồi, lập tức thu dọn số vật tư ít ỏi, chuẩn bị ngày mai sẽ vượt biển. Bọn họ đã lãng phí rất nhiều thời gian, lúc này show giải trí cũng đã gần nửa chặng đường rồi.
Bè gỗ đã được buộc sẵn từ lâu, còn được thử nghiệm ở vùng biển gần đó, tự cảm thấy cũng ổn. Vạn sự đã sẵn sàng, chỉ còn chờ hành động.
Lúc bố mẹ bàn bạc chuyện đến hòn đảo hoang nơi Đản Đản đang ở, Đóa Đóa vui mừng phát rồ. Con bé cũng thường xuyên xem livestream nhà Đản Đản, thấy Đản Đản có những người bạn lông lá chơi cùng, thấy bố Đản Đản nấu được nhiều món ngon. Vậy nên nếu nhà con bé đến đảo hoang đó, con bé có thể chơi với mấy bạn lông xù, cũng có thể được ăn ngon.
Lúc này, con bé còn chưa biết, dù có đến đảo hoang, bố mẹ nó cũng chưa chắc đã tìm được những nguyên liệu nấu ăn như mẹ Đản Đản đâu.
Quan Hướng Lê giúp con gái mặc áo phao, để con bé ngồi giữa bè gỗ, lại chất thêm đồ tiếp tế xung quanh. Đây cũng là học theo nhà Lương Vĩnh Hoa, những thứ không thể bị ngâm nước cũng được bọc bằng vải chống thấm. Công tác chuẩn bị vẫn rất đầy đủ.
Bé Đóa Đóa không nhịn được nói: “Bố mẹ ơi, sao mình không nhờ cá voi sát thủ giúp chuyển nhà? Lúc dì Thịnh chuyển nhà chính là nhờ cá voi sát thủ mà.” Con bé cũng muốn được ngồi trên cá voi sát thủ ghê.
Giang Hoãn bị con gái chọc cười: “Đóa Đóa à, không phải ai cũng sai khiến được cá voi sát thủ đâu. Chỉ có dì Thịnh của con mới được, bố mẹ đều không được.”
“Vì sao ạ?” Đóa Đóa chớp chớp đôi mắt to tròn hỏi: “Là vì dì Thịnh đẹp nhất ạ?”
Quan Hướng Lê không nhịn được véo má phúng phính của con gái: “Sao nào, mẹ không đẹp sao? Hôm qua con còn nói mẹ là đẹp nhất cơ mà.”
Đóa Đóa: “Nhưng mà, nếu mẹ là đẹp nhất, sao không thể gọi cá voi sát thủ đến giúp chúng ta chuyển nhà ạ?”
Quan Hướng Lê: “...” Nhất thời không thể phản bác.
“Được rồi, con nói đúng. Vì dì Thịnh đẹp nhất nên cô ấy mới có thể triệu hồi cá voi sát thủ.” Quan Hướng Lê thỏa hiệp.
Đóa Đóa thở dài: “Vậy chúng ta chỉ có thể chèo bè đến đảo hoang của dì Thịnh thôi.”