Hai đứa nhỏ gặp nhau thì rất vui, nhưng Tinh Tinh nhanh chóng nhào vào lòng Hổ Đại Hổ Nhị. Anh Đản Đản tuy tốt, nhưng mấy cục bông xù vẫn đáng yêu hơn.
Mấy người lớn thì bắt đầu xử lý con lợn. Thịt lợn được chia thành từng miếng lớn, nội tạng thì ném cho hai con hổ ăn. Đầu lợn hổ cũng không ăn, ném thẳng xuống biển cho cá ăn.
Nhưng con lợn này vẫn quá to, dù là hai nhà cũng không ăn hết, để lại nguyên dải sườn và một miếng thịt ba chỉ lớn, số còn lại được Lộ Đan dùng muối ướp, treo trong hang để hong khô. Mỡ lợn thì đem rán lấy mỡ để dành.
Buổi tối trực tiếp hầm hai nồi lớn, một nồi sườn lợn, một nồi thịt kho tàu. Cả khu cắm trại đều thoang thoảng mùi thịt thơm.
Nhân viên chương trình không thèm thuồng lắm, thịt lợn mà, nhà nào chẳng ăn được, dù trên đảo hoang, cơm tự sôi họ mang theo cũng có thịt.
Vì lâu lắm rồi không được ăn thịt lợn, cả hai nhà đều ăn rất ngon miệng.
Sáng hôm sau vẫn ăn thịt lợn hầm như thường lệ, còn tươi thì phải ăn nhiều một chút. Lúc nhà Lương Vĩnh Hoa rời đi, Long Thanh Thanh còn đưa cho một miếng lớn, đủ cho họ ăn mấy ngày.
Sau đó, Long Thanh Thanh vẫn giữ thói quen ra biển lúc rảnh rỗi, Phượng Ly Cửu thì ở trên bờ trông con.
Không lâu sau, Long Thanh Thanh nhận được không ít cuộc gọi từ mấy đại gia, đều muốn đặt hàng hải sản với cô.
Long Thanh Thanh: "..." Hơ, mình trông giống người bán buôn hải sản lắm à?
Thì ra, nhà hàng hải sản Đỉnh Thịnh, nơi Long Thanh Thanh bán cá ngừ vây xanh lần trước, đã tổ chức lễ kỷ niệm thành lập, mời rất nhiều khách quen và bạn bè thân thiết. Cộng thêm màn mổ cá ngừ vây xanh sống tại chỗ, quả thật đã thu hút không ít thực khách muốn đến xem náo nhiệt.
Ông chủ Trương thấy khách đến đông, đã đặc biệt để dành một miếng cá ngừ vây xanh lớn cho nhà mình, còn chia cho ông bạn Trần một miếng lớn, cùng một số người thân bạn bè khác, cuối cùng toàn bộ cá ngừ vây xanh đều bán hết sạch trong ngày hôm đó.
Ông chủ Trương vì vui vẻ nên cũng ăn kha khá thịt cá ngừ, lại còn uống chút rượu, nên về ngủ sớm.
Ông ấy vốn có bệnh mất ngủ, mỗi ngày ngủ được ba bốn tiếng là tốt lắm rồi. Chủ yếu là vì con trai bất tài, mà ông chỉ có mỗi đứa con trai này, sợ cơ nghiệp to lớn của mình bị con trai phá sạch, nên buồn phiền mất ngủ.
Như vụ mua cá ngừ vây xanh lần này, ông chủ Trương không muốn mua, thấy quá đắt. Nhưng cậu con trai nhất thời nổi hứng, liền tranh giá với những người mua khác, cuối cùng đẩy lên tận 800 vạn. Đây không phải phá gia chi tử thì là gì?
May mà cuối cùng cũng có kha khá thực khách chịu chi, có lẽ cũng vì hiệu ứng ngôi sao của Thịnh Thanh Thanh, tóm lại là vừa được tiếng lại không lỗ vốn, ông chủ Trương mới không mặt nặng mày nhẹ với con trai.
Tối hôm đó, ông chủ Trương ngủ rất ngon, một mạch đến sáng. Ông cứ tưởng là do tâm trạng tốt, không ngờ bà vợ cũng bảo ngủ ngon, thậm chí còn cảm thấy da dẻ đẹp hơn. Đâu nghe nói ăn cá ngừ vây xanh có tác dụng làm đẹp đâu, mà quan trọng là hiệu quả rõ rệt luôn.
Tuy ông chủ Trương cũng thấy da vợ hình như đẹp hơn thật, nhưng vẫn cảm thấy bà ấy hơi phóng đại, ngủ ngon thì da dẻ đương nhiên sẽ đẹp hơn rồi.
Ông chủ Trương không để ý lắm, nhưng ông phát hiện điện thoại của mình đột nhiên đổ chuông liên tục, đều là người muốn mua cá ngừ vây xanh với ông.
Mấy người này tuy nói vòng vo, nhưng ông chủ Trương lăn lộn thương trường nhiều năm, nhanh chóng nhận ra một vài manh mối, đó là, những người này ăn thịt cá ngừ, mấy bệnh cũ trên người lại dần dần khỏi.
Ông chủ Trương nhớ tới những thay đổi của mình mấy ngày nay, huyết áp giảm, ngủ ngon hơn, lúc này ông mới tin, mấy miếng cá đó đúng là bảo bối. Nhưng sao có thể chứ, dù cá có đắt hơn, nó cũng chỉ là cá bình thường, sao lại có tác dụng chữa bệnh được?
Bà Trương thấy ông chồng mặt mày ngơ ngác như bị sét đánh, liền nói: "Tôi đã bảo cái cô Thịnh Thanh Thanh kia không phải người thường rồi mà, lão Trần không phải khen con cá thần tiên ông ấy mua ngon lắm sao, con cá ngừ này chắc chắn cũng không phải cá bình thường."
Cậu Trương nhớ tới lời Thịnh Thanh Thanh nói lúc giao hàng, cũng chen vào: "Thịnh Thanh Thanh có nói con cá này ăn vào tốt cho sức khỏe, con còn tưởng cô ấy khoác lác, không ngờ lại là thật."
Ông chủ Trương nghe vậy, xông lên đ.ấ.m con trai: "Thằng nhóc này, chuyện quan trọng vậy mà mày không nói với tao? Nếu biết trước, tao có bán con cá đó đi không, để dành cho nhà mình ăn chẳng phải tốt hơn sao."
Cậu Trương: "..." Anh ta cũng không ngờ tới mà.
Bà Trương thầm nghĩ may mà nhà mình để dành nhiều thịt cá... Ôi chao, cháu gái bên ngoại bảo thịt cá ngon, xin thêm, bà thấy cũng không sao, thế là lại cho một miếng to tướng, thiệt thòi quá đi mất.
Ông chủ Trương cho con trai một trận no đòn, rồi dặn dò con trai mau gọi điện cho Thịnh Thanh Thanh, xem có thể mua thêm được không, hải sản gì cũng được. Loại đồ tốt này, dĩ nhiên là càng nhiều càng tốt. Ông còn đang nghi ngờ mấy thực khách ăn cá ngừ vây xanh đã âm thầm đặt hàng trước rồi.
Người hối hận nhất chính là giám đốc Chu, bị sếp mắng cho te tua. Rõ ràng chỉ cần bỏ ra 400 vạn là có thể mua được con cá ngừ đó, vậy mà bị anh ta làm hỏng việc, còn để nhà hàng đối thủ chiếm được lợi lớn.
Vị đại gia này yêu cầu Chu quản lý phải liên hệ lại với Long Thanh Thanh bằng mọi giá, mua thêm một con cá nữa từ cô, bất kể là loại cá gì cũng được.
Đáng tiếc, Thanh Thanh vốn có m.á.u phản nghịch, một đám người gọi điện muốn mua hải sản, cô liền không muốn bán nữa. Hừ, muốn ăn hải sản mà rồng vớt được thì phải xem tâm trạng của rồng đã.
Mà rồng bây giờ, vì không biết kẻ đứng sau muốn làm gì nên tâm trạng rất xấu, cho nên từ chối ban phước cho nhân loại.
***
Đúng lúc Thanh Thanh đang lười biếng thì có vị khách mời gặp chuyện –– Cao Thế Phong bị thương, nhóm khách mời này phải đổi người.
Nói đến miếng thịt lợn to mà nhà Lương Vĩnh Hoa mang về, Thanh Thanh đã cố ý nói trong buổi livestream, nếu Kiều Dẫn Lam còn biết xấu hổ thì đừng có ăn, đây là thịt lợn mà cô bắt được.
Kiều Dẫn Lam tức không nhẹ, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ rộng lượng, ra vẻ không thèm chấp với Thanh Thanh.
Lương Vĩnh Hoa và Lộ Đan bây giờ đã mặc kệ hết rồi. Đã đắc tội với Kiều Dẫn Lam rồi, cho dù họ có chia thịt lợn ra thì Kiều Dẫn Lam cũng sẽ không cảm kích, thôi thì cứ vậy đi.
Để món thịt lợn hầm ngon hơn, Lộ Đan còn cố ý vào rừng hái rất nhiều trái cây, đổi với tổ chương trình lấy một ít gia vị. Mặc dù tổ chương trình chỉ muốn đổi hải sản, nhưng trái cây cũng tính là nguyên liệu nấu ăn, không thể thiên vị được.
Sau khi làm xong món thịt kho tàu, Lộ Đan cảm thấy vẫn nên khách sáo một chút, gọi hai nhóm khách mời khác đến ăn thử.
Kiều Dẫn Lam cười giả lả: "Không cần đâu, nếu đã là thịt lợn mà Thịnh Thanh Thanh cho hai người, thì cả nhà cứ ăn cho đã đi."
Lộ Đan giả vờ như không nghe thấy sự mỉa mai trong lời nói của Kiều Dẫn Lam, lại gọi Tống Vân. Tống Vân nhìn Kiều Dẫn Lam, cũng cười từ chối: "Không cần đâu, cơm bên này chúng tôi sắp xong rồi."
Hôm nay họ không bắt được con mồi nào, càng không có hải sản, cuối cùng làm một nồi thập cẩm, măng, nấm, rau dại. Kiều Dẫn Lam còn cố ý cắt trái cây thành từng miếng, đựng trong hộp nhựa, để bữa tối trông có vẻ thịnh soạn hơn.
Thế nhưng nồi thập cẩm này thiếu dầu thiếu muối, so với món thịt kho tàu hầm nhừ của nhà Lộ Đan, chẳng có chút cảm giác thèm ăn nào. Mấu chốt là, nhà bên cạnh còn thoang thoảng mùi thịt, khiến hai nhà này càng không nuốt nổi.
Người lớn có thể nhịn, nhưng trẻ con lại không chịu được, khóc lóc đòi ăn thịt. Lộ Đan cũng không keo kiệt, cố ý gọi hai đứa trẻ qua ăn. Lần này người lớn không ngăn cản nữa, thật sự là không dỗ được con.
Cao Thế Phong ngửi thấy mùi thịt cũng thấy thèm. Sau bữa ăn, anh ta cố ý gọi Lương Vĩnh Hoa đến, một lần nữa nhắc đến chuyện bắt lợn.
Cố Miễn đương nhiên không có ý kiến, hai người liền đi tìm Lương Vĩnh Hoa.
Lương Vĩnh Hoa cảm thấy hơi không ổn: "Lợn không dễ bắt đâu nhỉ? Thể hình nó to như vậy. Hay là bắt cừu đi, một con cừu cũng có kha khá thịt đấy."
Hai người kia nghĩ rất hay, nhưng chỉ dựa vào ba người bọn họ, liệu có thể bắt được lợn không? Đừng có thấy Thanh Thanh bắt được thì nghĩ mình cũng làm được, bọn họ căn bản không thể so sánh với Thanh Thanh.
"Cừu chạy nhanh, chúng ta chưa chắc đã đuổi kịp." Cao Thế Phong cảm thấy cừu quá lanh lợi, không dễ bắt, "Tôi thấy Thịnh lão sư bắt lợn rất dễ dàng, ba người đàn ông chúng ta chẳng lẽ còn không bằng một người phụ nữ sao?"
Nói đến đây, ba người này đều có thân hình khá vạm vỡ. Lương Vĩnh Hoa là vận động viên vô địch, thể lực và sức bền đều rất tốt; Cố Miễn với tư cách là nam chính phải thường xuyên tập thể hình, cơ bụng tám múi là tiêu chuẩn; Cao Thế Phong vì luôn làm livestream bắt hải sản, ngày nào cũng chạy nhảy bên ngoài, thể lực cũng hơn người thường rất nhiều.
Mặc dù ba người không ai có kinh nghiệm, nhưng hai người kia thấy Thanh Thanh bắt lợn dễ dàng như vậy, nên cũng cảm thấy không có vấn đề gì.
Cố Miễn nói: "Hay là ngày mai vào rừng rậm xem thử, gặp con gì thì bắt con nấy."
"Cũng được." Cao Thế Phong cảm thấy cách này được.
Lương Vĩnh Hoa cuối cùng cũng đồng ý. Nếu thật sự thành công, thịt lợn ướp muối có thể ăn được nhiều ngày, hơn hẳn việc đi bắt gà hoặc thỏ, chưa biết chừng còn không bắt được.
Tuy nhiên, khán giả trong phòng livestream lại cảm thấy ba người này quá tự tin:
【Không phải chứ, mấy người lấy gì so với Thịnh Thanh Thanh? Sức lực của cô ấy một mình bằng ba người các anh cộng lại còn dư. Làm ơn hãy có chút tự biết thân biết phận đi!】
【Ê, cũng đừng đánh giá người ta thấp quá, chỉ là bắt lợn thôi mà. Đi đi, đi bắt lợn đi, tôi thích xem.】
【Hahaha, đúng đúng đúng, đi đi, tôi cũng thích xem.】
【Đừng có bày trò nữa, nguy hiểm lắm đấy.】
【Nguy hiểm gì chứ? Đâu phải lợn rừng. Lợn nhà cùng lắm là chạy nhanh thôi, chứ có cắn người đâu.】
Phó đạo diễn quay phim thấy bình luận hơi lo lắng, liền khuyên nhủ riêng: "Hay là mấy anh suy nghĩ lại đi, lợn thật sự không dễ bắt đâu."
Cao Thế Phong hỏi ngược lại: "Lợn không dễ bắt, vậy tại sao tổ chương trình các người còn thả ra?"
Phó đạo diễn nhất thời nghẹn lời, hình như... đúng là không nên ngăn cản. Cuối cùng, anh ta phẩy tay, muốn bắt thì cứ bắt đi. Lại dặn dò nhân viên an ninh, đến lúc đó phải để ý kỹ, đừng để khách mời gặp nguy hiểm.