Lúc này nghe Long Thanh Thanh nói xong, Phượng Ly Cửu cũng không nhịn được bắt đầu nghi ngờ. Ngoài việc tận mắt nhìn thấy Đản Đản từ chim biến thành trẻ con, còn có việc vợ đột nhiên bị sét đánh, rõ ràng mặt mày đen nhẻm nhưng lại không hề hấn gì, chuyện này cũng không thể giải thích bằng lẽ thường.

Còn nữa, nói đến thì cả nhà ba người bọn họ quả thật có rất nhiều điểm kỳ lạ. Ví dụ như thân thể vô cùng cường tráng, hai vợ chồng mấy năm gần đây chưa từng bị ốm, điểm mấu chốt là còn không sợ nóng lạnh. Cùng với việc, anh thỉnh thoảng sẽ mơ thấy một thế giới khác, có rất nhiều thần thú oai phong lẫm liệt. Trước đây anh không nghĩ nhiều, chẳng lẽ nơi đó chính là Sơn Hải Giới sao?

Long Thanh Thanh thấy vẻ mặt Phượng Ly Cửu có chút hoang mang, dứt khoát kể luôn chuyện thế giới này là một cuốn sách, để anh từ từ tiêu hóa.

Phượng Ly Cửu lập tức nghĩ đến Kiều Dẫn Lam. Người phụ nữ này khiến anh rất mâu thuẫn, một mặt chỉ cần đối phương có việc tìm anh giúp đỡ, anh chưa bao giờ từ chối. Ngay cả khi biết cô ta ăn cắp bí mật công ty, anh cũng không có ý định truy cứu; mặt khác, anh có thể cảm nhận được mình không thích Kiều Dẫn Lam, thậm chí có thể nói là vô cùng chán ghét, nhưng lại dây dưa với cô ta mấy năm trời.

Anh thường xuyên nghi ngờ mình bị tâm thần phân liệt, bởi vì có một số hành vi của anh không hề do anh kiểm soát, nói không chừng là do nhân cách khác trong cơ thể anh làm. Bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ là vì thế giới này là một cuốn sách, anh bị ép đi theo cốt truyện?

Đúng rồi, đôi khi anh rất muốn phun ra một ngọn lửa, thiêu Kiều Dẫn Lam thành tro bụi. Trước đây suy nghĩ này rất hoang đường, nhưng nếu anh thật sự là Phượng Hoàng, vậy cũng có thể giải thích được.

Phượng Ly Cửu rối rắm một hồi liền gạt chuyện này ra sau đầu. Nếu vợ đã khôi phục ký ức về Sơn Hải Giới, chắc hẳn sau này anh cũng sẽ khôi phục, cho nên bây giờ anh vẫn nên xem thử cần chuẩn bị những gì cho việc sinh tồn trên hoang đảo. Đã quyết định đi, đương nhiên phải tìm hiểu trước.

Phượng Ly Cửu xem tài liệu cả buổi chiều, đợi đến giờ đi ngủ, tắm rửa xong quay lại mới phát hiện Long Thanh Thanh không có ở phòng ngủ. Anh không khỏi cau mày, không phải đã đồng ý tham gia show thực tế rồi sao, sao còn giận dỗi muốn ngủ riêng với anh chứ?

Phượng Ly Cửu có chút do dự có nên sang phòng ngủ bên cạnh tìm Long Thanh Thanh hay không. Trước đây đều là Long Thanh Thanh chủ động, anh còn chưa từng gặp phải tình huống vợ muốn ngủ riêng với anh đâu.

Nhìn căn phòng ngủ trống trải, Phượng Ly Cửu có chút không chịu đựng nổi nữa. Tuy rằng ngoài mặt là Long Thanh Thanh bám lấy anh, nhưng trên thực tế là anh căn bản không thể rời xa vợ.

Phượng Ly Cửu mặt mày sa sầm đi sang phòng ngủ bên cạnh, thấy Long Thanh Thanh đang ngồi xếp bằng trên thảm, nhìn dáng vẻ đó hình như đang ngồi thiền. Đản Đản thì một mình chiếm cả cái giường lớn, trong tay còn ôm thú bông, lúc này đã ngủ say rồi.

Phượng Ly Cửu đợi một lúc, thấy Long Thanh Thanh không nói gì, sắc mặt lập tức càng thêm u ám. Nhưng anh cũng không muốn quay về phòng ngủ chính một mình chịu cảnh phòng không, dứt khoát trực tiếp lên giường, ôm Đản Đản vào lòng, còn hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ bất mãn.

Long Thanh Thanh đương nhiên nghe thấy, nhưng lúc này cô đang tập trung hấp thu linh khí, nên không để ý tới.



Tuy rằng có thể hấp thu linh lực từ biển, nhưng Long Thanh Thanh có chút không chờ được. Cho dù linh khí ở đây mỏng manh, dù sao cũng vẫn có một chút, cô liền thử hấp thu linh khí trong không khí. Tuy rằng không nhiều, nhưng có còn hơn không.

Phượng Ly Cửu hít sâu một hơi, tự an ủi mình, vợ bị sét đánh đến hỏng rồi, phải thông cảm cho cô ấy. Bèn dịu giọng nói: "Vợ à, muộn rồi, ngủ thôi."

Long Thanh Thanh có chút bực bội, đang nghĩ xem có nên ném Phượng Ly Cửu ra ngoài hay không. Liền thấy người kia đẩy đẩy Đản Đản, Đản Đản đang ngủ mơ lẩm bẩm, "Mẹ ơi~"

"Ơ, Đản Đản đang gọi em kìa, mau lại đây!" Phượng Ly Cửu vẻ mặt hưng phấn.

Long Thanh Thanh tức đến mức, hạ giọng quát: "Im miệng! Ra ngoài!"

Cô vốn đã bực bội vì không hấp thu được bao nhiêu linh khí, lại bị Phượng Ly Cửu lải nhải, càng thêm bực mình.

Phượng Ly Cửu không chịu đi, tiếp tục lải nhải, "Em đối với con quá thiếu kiên nhẫn rồi, đây là con do em sinh ra mà..."

Chưa đợi anh nói xong, Long Thanh Thanh đã đứng dậy, kéo Phượng Ly Cửu ném ra khỏi cửa.

Phượng Ly Cửu: "..."

Không ngủ thì không ngủ, sao phải ném anh ra ngoài? Hừ~ Biến thành rồng thì ghê gớm lắm sao? Anh đây còn là Phượng Hoàng đấy.

Phượng Ly Cửu không dám gõ cửa nữa, bực bội quay về phòng ngủ chính.

Bên tai Long Thanh Thanh cũng cuối cùng được yên tĩnh, bắt đầu chuyên tâm vận chuyển công pháp.

Đáng tiếc một đêm trôi qua, pháp lực chỉ tăng thêm được một chút xíu, nói là có cũng được, không có cũng chẳng sao. Xem ra vẫn phải ra biển tu luyện, linh khí ở đây thật sự quá ít ỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play