Nhân viên an ninh tạm thời không quan tâm đến Thịnh Thanh Thanh, vội vàng đuổi theo Đản Đản. Nhưng, một cảnh tượng khiến họ kinh ngạc đã xảy ra. Đàn sói không những không cắn Đản Đản mà còn sợ hãi kẹp đuôi chạy mất dép. Họ thậm chí còn nghe thấy tiếng sói tru, nhưng sao nghe giống như bị dọa đến vỡ mật vậy?
Nhân viên an ninh: "..."
Không phải chứ, sói bị làm sao vậy? Chẳng lẽ là thấy bên này đông người?
Nhưng đàn sói có mười mấy con, bên này chỉ có bốn nhân viên an ninh, cộng thêm vợ chồng Thịnh Thanh Thanh, đàn sói chắc chắn có sức đánh trả. Chạy như vậy thật sự không hợp lý.
Đàn sói bỏ chạy, tất nhiên là do Long Thanh Thanh giải phóng uy áp dọa chúng chạy, cũng vừa hay để cho chương trình thấy thực lực của cô. Động vật hoang dã thấy cô đều tránh xa, cũng đỡ phải để phó đạo diễn cứ nhắn tin lải nhải trên vòng tay, hơi phiền.
Đản Đản thấy sói chạy hết thì rất buồn, chạy lại ôm Long Thanh Thanh, "Mẹ ơi, sao mấy con cún chạy hết rồi?"
Long Thanh Thanh: "Đó không phải chó con, mà là sói."
Đản Đản nghi ngờ, "Không phải gọi là Husky sao? Con từng thấy ở trong khu nhà mà."
Long Thanh Thanh: "..." Hình như trông hơi giống thật.
Cô đành phải giải thích thêm một lần nữa, Đản Đản mới tin đó thật sự là hai giống khác nhau, và sói rất nguy hiểm.
Đản Đản hơi thất vọng, haizz, cậu còn muốn có một con để cưỡi nữa chứ, giống như mẹ cưỡi cá kình vậy.
Phượng Ly Cửu cũng nhìn đàn sói, ừm, không thể ăn động vật hoang dã, nên chạy thì chạy thôi. Aizz, đột nhiên hơi muốn ăn thịt cừu, tiếc là đảo E quá nhỏ, không có thả.
À, vẫn không được, không có gia vị, thịt cừu làm ra cũng không ngon, nên anh vẫn nên chuyên tâm tìm hành gừng thôi.
Bên kia, khán giả trong phòng livestream đã điên cuồng spam bình luận:
【Má ơi chuyện gì vậy, sói thấy người là chạy? Không phải là muốn ăn thịt người sao?】
【Xem mà ngơ ngác luôn, chắc chắn đó là sói chứ không phải đàn Husky?】
【Phải nói là Đản Đản thật sự gan dạ! Đúng là nghé con không sợ cọp.】
【Thịnh Thanh Thanh làm sao vậy, cũng không biết ngăn cản lại. Lần này đàn sói không biết vì sao không vây quanh họ, nếu không thì Đản Đản tiêu đời rồi.】
【Thịnh Thanh Thanh căn bản không xứng làm mẹ, gặp nguy hiểm lại sợ đến ngây người.】
【Sao tôi lại cảm thấy, đàn sói này giống như nhìn thấy kẻ thù tự nhiên vậy? Vậy kẻ thù tự nhiên của sói là——người?】
【Bạn nói vậy, người chắc là kẻ thù tự nhiên của tất cả các loài động vật, không có loài nào họ không ăn được. Cả Sơn Hải Kinh cũng bị người ta ăn sạch rồi.】
【Được rồi, nói vậy thì hình như cũng đúng.】
【Sai rồi, kẻ thù tự nhiên của sói rõ ràng là Thịnh Thanh Thanh. Chắc chắn là chúng bị Thịnh Thanh Thanh dọa chạy.】
【Bạn ở trên đúng là cái gì cũng dám nói!】
Phó đạo diễn cũng thầm chửi thề trong lòng, mẹ nó, đến cả bầy sói cũng sợ Thịnh Thanh Thanh, vậy thì hắn còn lo lắng cái gì nữa? Hừ hừ, đã nhà Thịnh Thanh Thanh muốn khám phá đảo hoang thì cứ khám phá đi, biết đâu còn có thể quay được những thước phim đặc sắc hơn, vừa đúng lúc có thể tăng rating cho show.
Nhưng mà Long Thanh Thanh không tiếp tục đi sâu vào rừng rậm. Lúc này trời đột nhiên âm u, cô đã cảm nhận được hơi nước, chắc là sắp mưa rồi.
Long Thanh Thanh khẽ cười, lúc ở đảo E cô cần nước ngọt thì trời lại nắng hai ngày; bên này đã có nước ngọt rồi thì lại sắp mưa, cố tình đúng không?
Quả nhiên không lâu sau, mưa bắt đầu rơi xuống, còn khá to.
Long Thanh Thanh không ghét mưa, lúc ở Sơn Hải Giới nếu gặp trời mưa, cô đều sẽ dùng long hình bay lượn giữa mây mưa, cảm giác rất tuyệt. Cho dù không có mưa, cô cũng sẽ tự mình hô mưa gọi gió. Đản Đản cũng rất thích mưa, đứng dưới trời mưa ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, ra chiều hưởng thụ lắm. Chỉ có Phượng Ly Cửu là bị mưa làm cho ủ rũ.
Long Thanh Thanh cảm thấy lúc này anh ta chắc chắn đang muốn vỗ cánh, hất nước trên người đi. Hì hì, thú vị thật.
Thật ra lúc này Long Thanh Thanh cũng không muốn dầm mưa, nhưng mà với pháp lực hiện tại của cô vẫn chưa đủ để khống chế nước mưa. Không còn cách nào, đành phải tìm chỗ trú mưa. Cô có thể mặc kệ Phượng Ly Cửu, nhưng mà sợ Đản Đản dầm mưa lâu sẽ bị ốm. Tuy rằng xác suất bị ốm có lẽ không cao lắm.
Lúc này nhân viên an ninh cũng đang thầm chửi xui xẻo trong lòng, sao tự nhiên lại mưa chứ? Bọn họ thì không sao, trong ba lô sau lưng có áo mưa. Nhưng mà ba người nhà này phải làm sao? Không có chỗ che chắn, muốn trú mưa cũng là vấn đề. May mà không có sấm sét, thì có thể tạm trú dưới gốc cây. Chỉ là trẻ con dầm mưa sẽ bị ốm mất.
Trừ phi gặp nguy hiểm, nếu không họ không có nghĩa vụ phải giúp đỡ.
Long Thanh Thanh đương nhiên không cần nhân viên an ninh giúp đỡ, thần thức của cô dò xét xung quanh, phát hiện cách đó không xa có một hang động, bên trong có hai con hổ đang quấn quýt lấy nhau. Ừm, đúng là có thể mượn tạm để trú mưa.
Long Thanh Thanh gọi hai bố con đi theo cô về phía hang hổ, chỉ đi năm sáu phút đã tới nơi.
Cô đi vào hang trước, chào hỏi hai con hổ: “Mượn hang của các cậu trú mưa một lát, không phiền chứ?”
Hai con hổ: “…”
Hổ cảm nhận được khí tức cường đại trên người Long Thanh Thanh, sợ tới mức không dám nhúc nhích, chỉ kinh hãi nhìn cô, và Phượng Ly Cửu cùng Đản Đản đi vào sau.
Long Thanh Thanh lại nói: “Không sao, cứ coi như chúng tôi không tồn tại, hai cậu cứ tiếp tục làm gì thì làm.”
Hai con hổ: “…”
Long Thanh Thanh nói xong liền tìm một chỗ khô ráo ngồi xuống, Phượng Ly Cửu và Đản Đản cũng đi theo.
Thấy nhân viên an ninh còn đứng ở ngoài, Long Thanh Thanh còn tốt bụng gọi: “Vào trú mưa đi, hổ này không ăn thịt người đâu.”
Nhân viên an ninh: “…”