Nhưng gần đó có mấy con khỉ đang dò xét trên cây, thấy Thanh Thanh nhìn qua, lập tức kêu "chít chít" rồi bỏ chạy. Còn có một con khỉ con vì hoảng sợ mà ngã xuống cây, bị tụt lại phía sau.
Đản Đản cũng nhìn thấy khỉ con, lập tức chạy tới ôm chặt lấy nó, kêu lên: "Mẹ ơi, có khỉ con kìa. Khỉ con dễ thương quá."
Khỉ con sợ hãi kêu "chít chít", muốn chạy nhưng bị Đản Đản ôm chặt cứng. Thanh Thanh vội bẻ một quả chuối đưa cho khỉ con, còn an ủi sờ sờ đầu nó.
Khỉ con có chút thụ sủng nhược kinh, nó có thể cảm nhận được hơi thở vô cùng mạnh mẽ tỏa ra từ người Thanh Thanh, khiến nó vừa muốn đến gần vừa sợ hãi, chỉ dám trốn một bên len lén nhìn. Nhưng đại yêu vậy mà lại chủ động đưa chuối cho nó, sao nó có thể không vui cho được.
Thấy Đản Đản chơi với khỉ con rất vui vẻ, Thanh Thanh liền đi thu dọn đồ đạc. Đồ nhỏ thì bỏ vào ba lô, đồ to như sầu riêng thì dùng dây nylon buộc lại; rau dại thì tìm mấy cái lá to bọc lại, rồi dùng dây leo buộc chặt.
Mấy con khỉ lúc trước bỏ chạy vì bỏ lại một đồng bọn, cũng không chạy xa, bây giờ thấy khỉ con được người ta ôm ấp, còn được cho ăn chuối, lập tức vừa ghen tị vừa hâm mộ.
Mấy con khỉ gan lớn lại lén lút chạy về, thậm chí còn có con muốn giật lấy khỉ con. Đản Đản thấy nhiều khỉ như vậy thì vô cùng vui vẻ, sờ con này một cái, lại sờ con kia một cái, có thể nói là mưa móc đều khắp, vui đến không dừng lại được.
Đợi Long Thanh Thanh đóng gói xong đồ đạc, liền chuẩn bị đưa Đản Đản về.
Đản Đản vẫn ôm khỉ con không nỡ buông tay, "Mẹ ơi, con có thể chơi với khỉ con thêm một lúc nữa không?"
Long Thanh Thanh liền nói: "Ngày mai chúng ta sẽ chuyển đến hòn đảo này, đến lúc đó con có thể tiếp tục chơi với chúng."
"Được ạ." Đản Đản lập tức buông khỉ con ra, vẫy tay chào tạm biệt nó.
Hai mẹ con đi được một đoạn, lại có mấy con khỉ đuổi theo, trong tay còn ôm không ít trái cây, trong đó có cả loại mà cô chưa tìm thấy.
Thấy Long Thanh Thanh dừng lại, mấy con khỉ này đều cẩn thận đặt trái cây trước mặt cô, giống như đang dâng lễ vật cho Sơn Đại Vương vậy.
Long Thanh Thanh: "..."
Vốn dĩ Long Thanh Thanh đã mang theo rất nhiều thứ, thêm mấy loại trái cây này nữa, cả nhà bọn họ cũng không ăn hết. Hơn nữa sắp chuyển nhà rồi, cũng không cần mang theo quá nhiều, cô liền tùy tiện chọn mấy quả. Lại phẩy tay, bảo lũ khỉ mang số còn lại đi, tỏ ý không cần nữa.
Nghĩ đến Phượng Ly Cửu chắc đã bắt đầu nấu cơm tối, cô cũng không trì hoãn, tiếp tục cưỡi cá voi sát thủ mang theo Đản Đản và một đống đồ vật trở về.
******
Long Thanh Thanh đi rồi, Phượng Ly Cửu trước tiên nhặt một ít củi gần đó, ngay cả củi dùng cho sáng mai cũng có luôn. Sau đó lại dựng một cái bếp đơn giản, đặt cái nồi inox mà chương trình mới đổi lên trên.
Tiếp theo, Phượng Ly Cửu bắt đầu xử lý tôm hùm đất. Anh nghĩ vợ mình chắc sẽ mang về một ít rau dại, có thể chần qua nước rồi trộn với thịt tôm hùm đất để ăn. Mấy hôm nay cứ ăn hải sản nướng mãi, hơi ngán, cho nên hôm nay ăn thanh đạm một chút.
Cũng may sức lực của Phượng Ly Cửu cũng khá lớn, nếu không thì muốn tách càng tôm hùm đất cũng không dễ dàng.
Chờ anh chuẩn bị xong xuôi, Long Thanh Thanh cuối cùng cũng mang theo một đống lớn đồ vật trở về.
Phượng Ly Cửu thấy có nhiều trái cây như vậy, liền ăn trước mấy quả, sau đó mới bắt đầu nấu cơm tối. Rau dại và thịt tôm hùm đất chần qua nước sôi, thêm muối trộn đều, trái cây cắt nhỏ cho vào hộp đựng thức ăn, nấm xiên vào que nướng, đầu tôm hùm đất cũng không lãng phí, nấu thành canh gạch cua, thêm một ít rau dại vào, chính là một nồi canh tôm tươi ngon.
Chờ bày biện hết thức ăn ra, bữa ăn này có thể nói là bữa ăn thịnh soạn nhất của gia đình ba người kể từ khi lên đảo.
Chỉ là không có nhiều gia vị, Phượng Ly Cửu lại một lần nữa cảm thán tổ chương trình không phải người. Long Thanh Thanh thì không kén chọn lắm, hơn nữa mấy món Phượng Ly Cửu làm cũng rất ngon.
Còn có hàu sống mà Phượng Ly Cửu nhặt được lúc đi dạo biển, cứ thế nướng lên ăn vặt cũng được.
Ăn cơm xong, hai cha con lại ăn thêm không ít trái cây. Long Thanh Thanh thì không ăn nữa, lúc trước cô thật sự ăn quá nhiều rồi.
Ăn xong lại ra bờ biển chơi một lúc. Không có việc gì làm, hôm nay cả nhà vẫn vào lều sớm. Long Thanh Thanh cũng không có hứng thú trò chuyện với fan, livestream của ngày hôm nay cứ thế kết thúc.
Vì hôm nay Đản Đản gặp chuyện ngoài ý muốn, hai vợ chồng vừa hay nhân lúc không cần livestream thì ở trong lều nói chuyện.
Phượng Ly Cửu cảm thấy hôm nay thật sự bị kích thích không nhẹ, sau này mà còn thêm vài lần nữa, tim anh thật sự không chịu nổi. Liền hỏi Long Thanh Thanh xem có cách nào không, không thể để Đản Đản đột nhiên hóa hình nữa.
Long Thanh Thanh suy nghĩ một chút, chuyện này thật sự không dễ giải quyết. Đản Đản còn quá nhỏ, căn bản không biết khống chế bản thân. "Sau này đừng để Đản Đản rời khỏi em."
Chỉ cần Đản Đản có dấu hiệu muốn hóa hình, cô ở bên cạnh sẽ lập tức ngăn lại. Chờ ghi hình xong chương trình này, cô sẽ dạy Đản Đản tu luyện. Chờ con trai lớn hơn một chút, là có thể tự khống chế được rồi.
Phượng Ly Cửu gật đầu, xem ra tạm thời chỉ có thể như vậy. Sau đó lại cảm thấy bản thân là trụ cột gia đình thật sự có chút vô dụng, cái gì cũng phải dựa vào vợ. Nếu anh là Phượng Hoàng, nếu có thể thức tỉnh ký ức thì cũng có thể tu luyện, sau đó bảo vệ vợ con.
Nghĩ đến vợ là bị sét đánh mới khôi phục trí nhớ, Đản Đản thì bị điện giật mới hiện nguyên hình, vậy có cách nào để anh cũng khôi phục trí nhớ không?
Phượng Ly Cửu nói ra ý tưởng của mình, Long Thanh Thanh liền bày ra một kế sách tồi: "Hay là anh cũng thử bị cá chình điện giật xem? Biết đâu cũng sẽ bị giật hiện nguyên hình đấy."
Phượng Ly Cửu suy nghĩ một chút, "Cũng không phải là không được, vậy em bắt một con cá chình điện về đây." Con cá chình điện lúc trước đã sớm chạy mất tăm mất tích rồi.
Long Thanh Thanh cười ha ha, "Không thành vấn đề."
Vốn dĩ chỉ là nói đùa, không ngờ Phượng Ly Cửu lại thật sự đồng ý. Thôi thì thử xem sao, nhưng cô đoán là không có tác dụng đâu. Anh chàng này là Phượng Hoàng, không sợ lửa, chắc cũng không sợ điện.