Nhân viên công tác ở gần đó cứ tưởng cô lại muốn vớt hải sản, đều là vẻ mặt vui mừng. Thậm chí còn nghĩ lần này chờ Thịnh Thanh Thanh vừa rời đi, bọn họ phải lập tức xông qua, nói không chừng sẽ có thu hoạch.
Long Thanh Thanh bơi ra xa trên mặt biển, liền lặn xuống biển biến mất không thấy đâu. Trên bờ trừ nhân viên an ninh nhìn chằm chằm, những người khác đều làm gì thì làm nấy.
Tuy nhiên mười phút trôi qua, nhân viên an ninh có chút ngồi không yên. Anh ta cứ tưởng Thịnh Thanh Thanh nói xuống biển là bơi trên mặt biển, vạn vạn không ngờ là thật sự lặn xuống biển, hơn nữa còn lâu như vậy chưa thấy nổi lên.
Phải biết người bình thường ở dưới nước cũng chỉ có thể nhịn thở một phút, sau khi huấn luyện có thể đạt tới 3, 4 phút. Thịnh Thanh Thanh không hề mặc bất kỳ thiết bị lặn nào, đã mười phút rồi vẫn chưa lên, chẳng lẽ xảy ra chuyện rồi?
Nhân viên an ninh lại nhìn phòng livestream của Thịnh Thanh Thanh, phát hiện đã tối đen. Vòng tay livestream tuy không sợ nước, ở vùng biển nông có thể sử dụng bình thường, nhưng khi xuống biển sâu, do áp lực và tầm nhìn nên không được nữa.
Nói cách khác, Thịnh Thanh Thanh hiện giờ đã vào vùng biển sâu.
Các nhân viên an ninh có nhiệm vụ bảo vệ sự an toàn của khách mời, thấy tình huống khẩn cấp, hai người trong số họ lập tức mặc đồ lặn, lao thẳng xuống biển. Người còn lại đi tìm phó đạo diễn báo cáo tình hình.
Lúc này, phó đạo diễn đang rất hoang mang.
Công việc chính của phó đạo diễn là theo dõi ống kính livestream của nhóm Long Thanh Thanh và điều chỉnh góc quay. Sau khi Long Thanh Thanh xuống biển, phó đạo diễn vẫn luôn dõi theo.
Lúc đầu chỉ là vùng biển nông, phó đạo diễn vẫn có thể nhìn thấy một số hình ảnh. Anh ta cũng khá ngạc nhiên, không ngờ Thịnh Thanh Thanh lại dám lặn xuống biển. Nhưng khi Thịnh Thanh Thanh lặn sâu hơn, hình ảnh bắt đầu tối dần, phó đạo diễn có chút sốt ruột, vội vàng gửi tin nhắn vào vòng tay livestream của cô: [Cô Thịnh, biển không phải là nơi để đùa giỡn, đừng lặn sâu thêm nữa.]
Long Thanh Thanh thấy vòng tay livestream nhấp nháy, liếc mắt nhìn liền thấy tin nhắn của phó đạo diễn. Cô không tiện thao tác vòng tay dưới nước nên làm một động tác tay, ra hiệu mình không sao.
Phó đạo diễn rất muốn nói cô đừng có làm liều rồi liên lụy đến cả đoàn làm phim, nhưng đáng tiếc ống kính livestream trước mặt đột nhiên tối đen, có lẽ đã vào vùng biển sâu. Nhưng, điều này bình thường sao? Ai lại dám không mặc đồ lặn mà vào vùng biển sâu chứ!
Khoan đã, người bình thường cũng không thể giống như Thịnh Thanh Thanh được.
Chờ nhân viên an ninh đến, phó đạo diễn mở đoạn ghi hình livestream, "Anh xem tốc độ của cô ấy dưới nước này, chắc cả thợ lặn chuyên nghiệp cũng không bì kịp, trông giống hệt người cá."
Nhân viên an ninh cũng không thể tin được, tốc độ lặn nhanh như vậy thật sự không có vấn đề gì sao? Chuyện này đã vượt khỏi phạm vi của người bình thường rồi chứ?
"Chẳng lẽ Thịnh Thanh Thanh là người cá?" Nhân viên an ninh buột miệng hỏi.
Phó đạo diễn trợn trắng mắt, đây là đang nói tiếng người sao? Không biết là sau khi nước nhà thống nhất thì không được phép thành tinh nữa à?
"Cô ấy ở dưới nước giống như cá vậy, chắc là không có chuyện gì đâu." Phó đạo diễn xua tay, "Anh về đi."
Nhân viên an ninh tiếp tục quay lại bờ biển chờ đợi, phó đạo diễn vẫn ngồi trước màn hình livestream quan sát.
Lúc này, khán giả trong phòng livestream cũng có chút xôn xao. Mặc dù màn hình tối đen, nhưng không ảnh hưởng đến việc mọi người gửi bình luận:
[Thịnh Thanh Thanh sao lại xuống biển thế, nguy hiểm quá. Chẳng lẽ không phải nên kết bè gỗ trước sao?]
[Hình như có chuyện rồi, Thịnh Thanh Thanh đã lâu không xuất hiện.]
[Thịnh Thanh Thanh suốt ngày gây chuyện, tự nhiên xuống biển, đây không phải là tự tìm đường c.h.ế.t sao?]
[Đúng vậy, Thịnh Thanh Thanh tự mình làm liều, không thể trách đoàn làm phim được.]
Nửa tiếng sau, Long Thanh Thanh cầm hai mảnh vỏ sò lớn nổi lên mặt nước. Trên đường quay lại, nhìn thấy hai nhân viên an ninh, cô còn chào hỏi họ. Hai người thấy Thịnh Thanh Thanh không sao, cũng ngoi lên mặt nước.
Mọi người đứng ở bờ biển chờ đợi, nhưng rõ ràng Long Thanh Thanh không có chuyện gì, trên mặt thậm chí còn mang theo nụ cười.
Long Thanh Thanh thực sự rất vui, sau khi xuống biển, cô còn lo rằng không dễ tìm thấy sò lớn, không ngờ chỉ vòng quanh vùng biển sâu hai vòng đã gặp được một con. Tuy kích thước không lớn lắm, nhưng đường kính cũng có hơn 30 cm, vừa đủ để làm d.a.o vỏ sò.
Long Thanh Thanh không muốn thể hiện quá khác thường nên trực tiếp tách vỏ sò ra ngay dưới biển. Bên trong rơi ra vài viên ngọc trai, cô cũng hứng lấy, tiện tay nhét vào túi áo.
Long Thanh Thanh hóa ra vuốt rồng, lớp vỏ sò cứng chắc dưới vuốt rồng giống như miếng đậu phụ. Cô cắt một mảnh vỏ sò thành hình con dao, như vậy sau khi lên bờ chỉ cần mài sắc là có thể dùng được. Còn nửa vỏ sò kia cũng không vứt đi, có thể tạm thời dùng làm nồi. Còn thịt sò, không tiện mang đi nên để lại cho cá tôm dưới biển vậy.
Thấy mọi người đều vẻ mặt lo lắng, còn có người tiến lên hỏi cô có sao không.
Long Thanh Thanh bỗng cảm thấy hơi cạn lời, "Trước khi xuống biển tôi không phải đã chào hỏi rồi sao, tôi bơi rất giỏi, sẽ không có vấn đề gì. Nếu không thì sao tôi dám tham gia chương trình sống sót chứ?"
Nhưng mọi người đều mang vẻ mặt "Cô tham gia chẳng phải là vì muốn đối đầu với Kiều Dẫn Lam sao?".
Long Thanh Thanh: "..." Dù sao thì, thôi tùy các người nghĩ sao cũng được.