Giọng Thẩm Vi cao vút: "Em biết phá hủy hợp đồng phải bồi thường bao nhiêu tiền không? Ba trăm triệu đấy! Nếu là trước đây thì thôi, nhà em đâu thiếu tiền, đừng nói ba trăm triệu, ba tỷ cũng không thành vấn đề. Nhưng bây giờ... chuyện của công ty Tạ tổng chị cũng nghe nói rồi, em lấy đâu ra nhiều tiền vậy?"
Lúc trước, tổ chương trình cứ như sợ chậm chân là đối phương đổi ý, vội vàng ký hợp đồng với Thịnh Thanh Thanh. Hơn nữa, để đề phòng Thịnh Thanh Thanh vi phạm hợp đồng, thù lao tuy chỉ có năm mươi triệu, nhưng phí vi phạm hợp đồng lại cao ngất ngưởng ba trăm triệu.
Long Thanh Thanh: "..."
Được rồi, suýt nữa thì quên mất chuyện này.
Nhưng rất nhanh cô lại nhớ đến ký ức vừa mới thức tỉnh. Cô là rồng đấy, sao có thể thiếu tiền? Trong hang động có vô số vàng bạc châu báu, mấy đời cũng tiêu không hết.
À, vẫn không được, vì cô đã xuyên không rồi.
Long Thanh Thanh gãi gãi cằm, bắt đầu suy nghĩ về tình hình hiện tại. Chuyện cái show tạp kỹ gì đó cứ gác lại đã, cô đã khôi phục ký ức, phải nghĩ cách quay về Sơn Hải Giới, hơn nữa phải nhanh lên. Nếu không, về muộn thì cả hang động bảo bối sẽ bị đồng tộc rồng nhà cô trộm mất.
Mấy tên đồng tộc đó toàn là hạng thấy tiền sáng mắt, không ít lần nhăm nhe bảo bối trong hang động của cô. Tất nhiên, cô cũng thèm muốn bảo bối của rồng khác, nếu không cũng chẳng tích góp được nhiều đồ tốt như vậy.
Thấy "gà nhà" không nói gì, Thẩm Vi thở dài: "Bây giờ không giống trước kia nữa, hay là em tham gia đi, dù có phải chịu khổ thì cũng chỉ một tháng. Nói thật, không có tập đoàn Tạ thị, có năm mươi triệu tiền cát-xê đó, cuộc sống của hai người cũng dễ thở hơn."
Thấy Long Thanh Thanh vẫn im lặng, Thẩm Vi tiếp tục khuyên nhủ: "Tuy là show sinh tồn trên hoang đảo, nhưng tổ chương trình đã nói, điều kiện không khắc nghiệt, vật tư cung cấp cũng rất phong phú, lều bạt, nồi niêu xoong chảo đều có đủ cả. Hơn nữa, tổ chương trình còn thả thỏ, gà, vịt, lại ở gần biển, có thể đi bắt hải sản, không lo không tìm được thức ăn. Em cứ coi như dẫn chồng con đi biển chơi là được."
Long Thanh Thanh căn bản không nghe lọt tai lời Thẩm Vi nói, cô đang vận chuyển công pháp, muốn điều động pháp lực trong cơ thể.
Thế nhưng thử một cái, Long Thanh Thanh lập tức lạnh hết cả người. Pháp lực của cô đâu? Pháp lực to lớn có thể lật sông đổ biển, hủy thiên diệt địa của cô đâu?
Rất nhanh, Long Thanh Thanh liền nghĩ đến nơi này chỉ là một thế giới bình thường với linh khí loãng, trong lòng chỉ còn lại một câu: Xong rồi! Hoàn toàn không thể quay về được nữa!
Phải biết rằng, cô có thể sống sót xuyên qua Không Gian Liệt Phùng hoàn toàn dựa vào pháp lực cường đại chống đỡ, dù vậy cũng mất nửa cái mạng, đến ký ức cũng không còn. Nếu không có pháp lực, cho dù tìm được Không Gian Liệt Phùng đó, cô cũng không thể xuyên qua thuận lợi.
Long Thanh Thanh chìm vào trạng thái đờ đẫn, nhưng bên tai lại bắt được một từ khóa: Biển.
Đúng rồi, biển!
Long, Phượng, Kỳ Lân ba tộc vốn được Thiên Đạo ưu ái. Long tộc ngoài việc hấp thu linh khí vận chuyển công pháp để tăng tu vi, còn có thể hấp thu sức mạnh của biển cả để tu luyện; Phượng tộc thì là niết bàn, trực tiếp đầu thai chuyển kiếp; Kỳ Lân tộc luôn được coi là thần thú, trời sinh may mắn khiến người ta ghen tị.
Biển, vốn là nguồn gốc pháp lực của Long tộc. Đợi đến khi trở về biển, cô có thể khuấy đảo phong vân. Cho dù thế giới này linh khí loãng, cô cũng có thể dựa vào biển cả để tu luyện, quay về Sơn Hải Giới.
"Chị Vi, chị nói đúng, nửa tháng nữa em sẽ vào đoàn đúng hẹn."
Lý do Long Thanh Thanh đồng ý, cũng là xuất phát từ nhiều khía cạnh.