Lúc cả nhà ba người đang bận rộn, nhân viên công tác của tổ chương trình cũng đang dựng phòng điều khiển, lắp đặt thiết bị, điều khiển flycam để quay phim.
Tuy là phát sóng trực tiếp, nhưng không cần quay phim đi theo. Mỗi vị khách mời đều đeo một chiếc vòng tay phát sóng trực tiếp trên cổ tay, tương tự như đồng hồ điện thoại, nhưng chức năng nhiều hơn, màn hình còn có thể gập lại, tiện cho khách mời xem livestream của mình hoặc của khách mời khác.
Vòng tay phát sóng trực tiếp được tài trợ bởi công ty công nghệ Lam Vũ nổi tiếng nhất trong nước, có thể ghi lại toàn bộ hoạt động của khách mời. Nếu khách mời cảm thấy bất tiện, ví dụ như lúc tắm rửa hoặc đi vệ sinh, có thể tự tắt vòng tay. Ngoài ra, còn có flycam đi theo quay phim.
Để đảm bảo an toàn cho khách mời, tổ chương trình đã sắp xếp một đội bảo vệ gần mỗi gia đình, đề phòng khách mời gặp nguy hiểm mà không kịp thời cứu viện. Đồng thời trên vòng tay phát sóng trực tiếp có nút cầu cứu, khi gặp nguy hiểm có thể bấm cầu cứu.
Rất nhanh, Đản Đản lại lôi ra một tấm lưới đánh cá trên bãi đá ven biển, lập tức vui vẻ kêu lên: “Mẹ ơi, con lại tìm thấy đồ rồi!”
“Tốt lắm.” Long Thanh Thanh vừa hay ở gần đó, nghe vậy liền đi tới. Nhưng chờ cô mở tấm lưới đánh cá ra, lại phát hiện ở giữa bị rách một lỗ to.
Đản Đản “á” một tiếng, “Sao lưới này lại rách vậy?”
Long Thanh Thanh cười khẩy một tiếng, “Đương nhiên là do có người cố tình phá hoại, không muốn chúng ta sống tốt rồi.”
Anti-fan nghe thấy lời Long Thanh Thanh nói, lập tức kêu gào trên livestream:
[Thịnh Thanh Thanh có ý gì, bối cảnh chương trình không phải đã nói rồi sao, những vật tư này là bị mưa bão cuốn trôi, khó tránh khỏi bị hư hỏng.]
[Đúng vậy, tôi thấy cô ta là đang làm màu, không muốn tham gia gameshow thì có thể lựa chọn rút lui mà. Chương trình mới vừa bắt đầu cô ta đã muốn gây sự?]
[Bây giờ cô ta nào dám chủ động rút lui, phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng đấy. Cô ta bồi thường nổi không?]
[Thịnh Thanh Thanh nói trước mặt con nít là có người cố tình phá hoại cũng không ổn lắm, chẳng phải là đang dạy hư trẻ con sao?]
[Cô ta như vậy, còn có thể dạy dỗ ra đứa con ngoan gì?]
[Ê cậu đừng nói vậy, tôi thấy Đản Đản rất đáng yêu.]
[Rụt rè giơ tay, tôi cũng thấy Đản Đản thật sự rất đáng yêu.]
Đản Đản rất nhanh đã quên chuyện tấm lưới đánh cá bị rách, lại nhặt được cái xẻng nhựa nhỏ, cái này thì không bị hư hỏng gì. Đản Đản vô cùng vui vẻ, ngồi phịch xuống bãi biển bắt đầu chơi xúc cát, trong nháy mắt quên béng việc phải giúp mẹ tìm vật tư.
Trẻ con chính là như vậy, rất dễ bị chuyển hướng sự chú ý. Long Thanh Thanh thấy bé chơi vui vẻ, cũng không quản, tự mình xem xung quanh có còn đồ gì không.
Đi dạo một vòng, Long Thanh Thanh liền phát hiện ra một con d.a.o găm ngâm trong vũng nước, chắc cũng là vật tư mà tổ chương trình thả xuống. Chờ cô cầm lên, liền phát hiện trên đó đã rỉ sét một lớp, xem ra sợ là còn không bằng chất lượng hàng 9 tệ 9 free ship.
Cái khác thì thôi, d.a.o trên hoang đảo cực kỳ hữu dụng. Không có dao, cô lấy gì cắt thức ăn, lấy gì chế tạo công cụ tạm thời, chẳng lẽ dùng móng vuốt rồng sao? Cái này mà bị ống kính livestream quay được, còn không dọa c.h.ế.t mấy khán giả kia.
Long Thanh Thanh cầm con d.a.o tức đến mức bật cười, kết quả không chú ý dùng sức một cái, cán d.a.o gãy luôn.
Long Thanh Thanh: “…”
Tốt lắm, tổ chương trình đã dám lấy mấy thứ đồ bỏ đi này chọc tức cô, vậy thì cô cũng không cần khách sáo nữa.
Long Thanh Thanh dùng hai tay kết ấn, đồng thời miệng niệm chú ngữ huyền ảo khó hiểu, chỉ thấy mặt biển xa xa vốn dĩ còn yên ả bắt đầu từ từ cuộn lên sóng lớn, hơn nữa càng lúc càng cao.
Sóng lớn đó cuồn cuộn cao đến bảy tám mét, hung dữ lăn về phía trước. Khóe miệng Long Thanh Thanh cũng cong lên theo, thậm chí lộ ra nụ cười tàn nhẫn. Mấy người loài người này dám bắt nạt rồng, hôm nay liền cho bọn họ nếm thử mùi vị bị sóng lớn nhấn chìm.
Hừ, rồng… chưa bao giờ là dễ chọc!
Thế nhưng sóng lớn đó không tiến xa được bao nhiêu, rất nhanh đã mất hết lực đạo, một lần nữa trở về với sự yên bình.
Long Thanh Thanh: “…”
Nụ cười tàn nhẫn đột nhiên đông cứng trên mặt, Long Thanh Thanh có chút ngượng ngùng thu tay lại. Ách, vậy mà quên mất bây giờ pháp lực của cô không đủ, căn bản không cuộn nổi sóng lớn trăm mét.
Ơ, chắc không có ai thấy đâu nhỉ, nếu không thì mất mặt quá. Long Thanh Thanh chột dạ nhìn xung quanh, xác định không có nhân viên công tác nào chú ý đến bên này mới thở phào nhẹ nhõm.
Khán giả trong livestream tuy rằng nhìn thấy, nhưng bởi vì vòng tay và flycam đều không quay được mặt biển xa xa, đương nhiên cũng không liên tưởng đến cái gì. Chỉ là thấy Thịnh Thanh Thanh đột nhiên dùng ngón tay kết ấn, môi mấp máy, còn cười đặc biệt phản diện, cảm giác như bị quỷ nhập vậy. Mọi người chỉ tùy tiện gõ vài dòng bình luận, rất nhanh đã không ai quan tâm nữa.
Long Thanh Thanh rất nhanh khôi phục bình tĩnh, nhưng chương trình này cô không định tiếp tục ghi hình nữa. Đã không thể dùng vũ lực giải quyết, vậy thì dùng luật pháp của thế giới này vậy. Nếu không cứ tiếp tục như vậy, về sau sẽ chỉ có thêm nhiều bất công hơn. Vậy thì cô kiếm không phải là tiền cát-xê, mà là tiền chịu nhục!
Cho nên nói, cái tiền chịu nhục này cô nhất định phải kiếm sao?
Đương nhiên là không!
Rồng muốn kiếm tiền còn không dễ, biển cả chính là nhà của cô, trong biển có vô vàn của cải.
Minh tinh khác gặp phải bất công, có lẽ sẽ nhịn một chút, dù sao về sau còn phải tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí. Nhưng Long Thanh Thanh thì không cần, cô đã định lui vòng tu luyện rồi, còn nhịn cái rắm!
Ơ, bây giờ pháp lực của cô không đủ, hình như còn phải tạm thời nhịn một chút. Bởi vì cho dù cầm con d.a.o gãy này đi tìm tổ chương trình lý luận, bên kia cũng chỉ sẽ chối bay chối biến. Chi bằng đợi tối đi biển tìm bằng chứng, sau đó vả mặt tổ chương trình. Hơn nữa chỉ cần chứng minh được tổ chương trình vi phạm hợp đồng, cô có thể kiện cáo, không cần bồi thường tiền vi phạm hợp đồng nữa.
Long Thanh Thanh quyết định đi giúp Phượng Ly Cửu dựng lều trước, dù sao cũng phải ở lại hoang đảo này một đêm. Con d.a.o gãy cũng không vứt, đây chính là bằng chứng.
Hai người rất nhanh đã dựng xong lều, Long Thanh Thanh lại đi lục xem đồ ăn hiện có của bọn họ.