Những loại hải sản phổ biến, trong không gian hải vực của cô đều có. Ngay cả những loại hải sản đắt tiền hiếm có trên thị trường, không gian hải vực cũng có, chỉ là số lượng không nhiều.

Cả đêm, Diệp Như Hề bận rộn thu mua “hải sản không đồng” ngoài biển, cô cẩn thận tránh xa các thuyền đánh cá khác.

Nửa đường, cô còn đổ thêm xăng cho thuyền.

Đến hơn 5 giờ sáng hôm sau, trời bắt đầu hừng sáng. Thấy thời gian không sai biệt lắm, cô quyết định lái thuyền quay về.

Sau một đêm nỗ lực, số lượng cá, tôm, cua, ốc trong không gian của cô đã tăng mạnh. Thậm chí, diện tích biển trong không gian cũng được mở rộng thêm một vòng.

Từ phạm vi 100 dặm xung quanh đảo giờ đã nới đến 150 dặm, làn sương trắng lùi xa thêm 50 dặm.

Tuy nhiên, muốn biến toàn bộ số hải sản này thành thực phẩm cấp 1 thì cần đợi đến khi tận thế xảy ra. Lúc đó mới có thể bổ sung năng lượng cho không gian được.

Khi Diệp Như Hề về đến bờ, đã là 8 giờ sáng. Thầy Lưu đã đợi sẵn trên biển từ lâu. Thấy cô lái thuyền cập bến an toàn, ông vội vàng tiến lên giúp cô neo thuyền.

Thầy Lưu thở phào nhẹ nhõm, hóa ra cô bé này chỉ đơn thuần muốn ra ngoài dạo chơi một chuyến thật, chứ không phải có ý định làm điều gì dại dột.

Ông ta nhìn về phía Diệp Như Hề, thấy dụng cụ câu đã được cất gọn cùng cái xô trống không, nhịn không được bật cười hỏi:

"Đi câu đêm cảm giác thấy thế nào? Đừng nói với ta là không câu được con cá nào đấy nhé?”

Diệp Như Hề cười đáp: “Câu được nhiều lắm ạ, nhưng con thả lại hết xuống biển rồi.”

Câu này thật ra chẳng sai chút nào, chỉ là cô thả chúng vào "biển" của riêng mình mà thôi.

Thầy Lưu tưởng Diệp Như Hề chỉ nói đùa, cũng không hỏi gì thêm. Ông kiểm tra lại thuyền, thấy không có vấn đề gì liền thanh toán tiền xăng và tiền thuê thuyền với Diệp Như Hề, rồi trả lại tiền đặt cọc cho cô.

Diệp Như Hề lấy từ trong túi đựng đồ câu ra một hộp cherry và một hộp vải thiều, đều được đựng trong hộp nhựa giữ lạnh.

“Thầy Lưu, đây là trái cây con mang lên thuyền ăn, chưa ăn hết. Hôm nay con phải rời Z thị rồi, mang theo nhiều đồ không tiện, nên để lại cho Thầy. Thầy Lưu mang về cho gia đình ăn cùng cho vui nhé.”

Trong hai ngày trước đó, Thầy Lưu đã kể với cô rằng, vợ ông có mở một quán nhỏ ven biển, còn ông thì lái thuyền đưa khách ra đảo Mặt Trăng.

Hai vợ chồng có một cô con gái 10 tuổi và một cậu con trai 7 tuổi, cả hai đều đang học tiểu học. Ông còn cho cô xem bức ảnh gia đình bốn người cười rất tươi.



Hai người chỉ là người dân nước lã, bèo nước gặp nhau thôi. Lần chia tay này rất có thể sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Điều duy nhất Diệp Như Hề có thể làm, đó là dành một chút thiện ý cho những người đã từng giúp đỡ và đối xử tốt với cô. Hy vọng họ cũng có thể sống sót trong thời kỳ tận thế.

Cherry và vải thiều đều là trái cây cấp 0.5 do không gian của Thẩm Thanh Húc sản xuất. Ăn nhiều rất tốt cho sức khỏe, giúp tăng tỷ lệ thức tỉnh dị năng.

Tất nhiên, hiện tại vẫn chưa thể thức tỉnh được. Phải đợi đến khi tận thế đến, mưa axit khiến mức năng lượng trong không khí vượt quá cấp 1 thì mới có thể thức tỉnh.

Thầy Lưu cũng không khách sáo với Diệp Như Hề. Nhìn thấy cô thật lòng muốn tặng, trái cây lại rất tươi ngon, nhìn hai hộp đầy ắp như chưa ăn bao nhiêu nên ông vui vẻ nhận lấy. Ông cười nói:

"Vừa hay, hai đứa nhỏ nhà ta rất thích ăn hai loại trái cây này, nhưng do mới vào mùa nên giá hơi đắt. Ta vẫn chần chừ chưa mua cho chúng.

Diệp Như Hề cười nói: “Thầy Lưu và chị nhà cũng nên ăn nữa nhé, này là tấm lòng của con đó, ai cũng phải ăn đấy.”

Thầy Lưu cười ha hả, đáp: “Được, được, ta và vợ cũng sẽ ăn!”

Tạm biệt Thầy Lưu xong, Diệp Như Hề trở về khách sạn. Sau khi thu dọn hành lý xong, cô liền lên đường ra thẳng sân bay.

Diệp Như Hề không đến thành phố B, nơi Thẩm Thanh Húc đang ở, mà cô quyết định đến Tô Châu – Hàng Châu.

Các vật liệu cơ bản đã tích trữ gần đủ rồi, còn lại chỉ cần một chút thời gian chuẩn bị.

Các nhu yếu phẩm cơ bản đã gần như chuẩn bị xong, một số thứ còn lại thì cần thêm thời gian chuẩn bị.

Tận dụng khoảng thời gian còn lại, Diệp Như Hề quyết định đi dạo quanh các thành phố khác trong nước, vừa du lịch vừa ngắm cảnh, lại tranh thủ tích trữ một số đặc sản địa phương.

Dù sao thì, có những cảnh đẹp bây giờ không xem, sau khi tận thế đến, chúng vẫn có thể còn đó, nhưng chắc chắn sẽ không còn giữ được vẻ đẹp như hiện tại nữa.

Hoa Quốc vẫn còn rất an toàn, Diệp Như Hề và Thẩm Thanh Húc đã thỏa thuận rằng, họ có thể hành động riêng rẽ trong nước. Mỗi người tự tích trữ vật tư, khi cần thiết sẽ liên lạc với nhau.

Khi nào đến nước ngoài thì hai anh em sẽ cùng nhau hành động.

...

Đến thành phố H, Diệp Như Hề không vội ra ngoài "mua sắm" ngay, mà tìm một khách sạn để làm thủ tục nhận phòng trước.



Sau khi vào phòng, cô lập tức bước vào không gian...

Bé mèo Ragdoll sau một thời gian được nuôi bằng linh tuyền và sữa dê cấp một, thân thể vốn suy nhược cùng các bệnh tật ban đầu của nó đã được chữa khỏi hoàn toàn.

Ngay lúc này, quá trình thức tỉnh dị năng của nó đã đạt đến 100% và bé mèo rơi vào trạng thái ngủ say.

Thời gian thức tỉnh dị năng của mỗi thú cưng so với con người là không giống nhau. Trên trang thông tin “Ngự Linh đồ giám” đã có sự thay đổi ở mục của chú mèo Ragdoll.

【Thú cưng tiềm năng: Mèo Ragdoll (Tuổi: 25 ngày)】

【Tỉnh trạng: Đang thức tỉnh dị năng (Đếm ngược: 3:59:59)】

【Gợi ý nuôi dưỡng: Đang cập nhật.】

Trong phòng khách biệt thự của trang viên, chú mèo con đang ngủ say trong chiếc ổ nhỏ màu xanh nhạt.

Nó không thích ở trong phòng mà thích ở ngoài phòng khách hơn, nên ổ của nó cũng được đặt ở đây.

Diệp Như Hề lo lắng rằng, trong quá trình thức tỉnh, nếu có vấn đề gì bất ngờ xảy ra, cô sẽ không kịp vào không gian để kiểm tra nếu đang ở bên ngoài mua sắm. Vậy nên, cô quyết định tạm thời không ra ngoài ngay.

Cô không làm phiền chú mèo nhỏ nữa, mà đến biệt thự bên cạnh để làm một số món ăn đơn giản, tiện lợi với số lượng lớn.

Ví dụ, nấu mười nồi cơm điện. Cơm được nấu cùng với một ít hạt ngô và khoai lang cắt nhỏ để tăng thêm hương vị.

Về phần món ăn, cô hầm năm nồi bò hầm khoai tây mix cà chua, xào năm nồi bắp cải thái sợi chua cay, và một nồi lớn trứng ngâm trà.

Tất cả nguyên liệu đều là nguyên liệu cấp một trong không gian, thịt bò là do Thẩm Thanh Húc trước đó đã giúp cô làm thịt và lưu trữ trong kho lạnh khi còn ở Z thị.

Diệp Như Hề không thích nấu nướng, nhưng khi tận thế đến, cô và Thẩm Thanh Húc nếu không cần chiến đấu thì không sao.

Nhưng khi chiến đấu, thức ăn thông thường không thể nhanh chóng phục hồi năng lượng tiêu hao, muốn ăn no thì lượng thức ăn cần gấp đôi, rất tốn thời gian.

Do đó, việc trữ sẵn một số món ăn nấu sẵn từ nguyên liệu cấp một là rất cần thiết.

Mỗi khi buổi tối không tiện ra ngoài mua sắm, Diệp Như Hy sẽ tranh thủ vào không gian làm thức ăn dự trữ. Cô chia nhỏ các món ăn ra từng phần ăn một người, đựng trong hộp xốp phân hủy sinh học và cất vào kệ trong kho. Sau này khi cần, chỉ cần lấy ra là có thể ăn ngay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play