Nói thật, Diệp Như Hề thích những chú mèo dễ thương và bám người hơn. Muốn ôm ấp, vuốt ve lúc nào là có thể vuốt ngay.
Nhưng mạt thế sắp đến, thế giới sẽ có vô vàn nguy hiểm rình rập, những chú mèo hoang đã từng sống sót trong điều kiện khắc nghiệt có lẽ sẽ có khả năng sinh tồn cao hơn.
Chẳng qua, thực tế thì luôn đi trước dự tính.
Diệp Như Hề còn chưa quyết định sẽ chọn loại mèo nào làm bạn đồng hành, thì cô đã gặp được một chú mèo có duyên.
Cô quay lại, bước đến thùng rác, dịch chuyển hai chiếc thùng và nhẹ nhàng nhấc chú mèo con ra.
“Đừng sợ, mèo con, chị sẽ đưa em về nhà, cho em ăn thật ngon nhé.”
Chú mèo Ragdoll run rẩy, yếu ớt nằm trong lòng bàn tay của Diệp Như Hề. Nó dường như hiểu được lời cô nói, không hề phản kháng, hoặc có lẽ nó đã không còn sức lực nào để chống cự nữa rồi.
Diệp Như Hề chưa quyết định sẽ ký khế ước thú cưng với chú mèo Ragdoll này hay không.
Để ký kết thành công, ngoài việc thú cưng phải có trí tuệ cao và không bài xích với cô. Thú cưng còn cần phải thức tỉnh dị năng trước khi ký khế ước. Bởi vì những động vật bình thường không thể chịu đựng nổi sức mạnh của khế ước.
Nói sao thì nói, gặp nhau cũng là do duyên số, không gian trên đảo của Diệp Như Hề rất rộng, nuôi thêm một bé mèo con cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Dù cho bé mèo này không thể thức tỉnh dị năng, hoặc chẳng may thức tỉnh một loại dị năng chẳng mấy hữu dụng đi nữa, cô vẫn sẽ cho em ấy ở lại không gian. Cùng lắm lúc đó, cô nuôi nấng em ấy như một thú cưng bình thường là được.
Đôi mắt xanh biếc của chú mèo Ragdoll rất đẹp, trong vắt như viên ngọc trai trong suốt.
Nó ngẩng cao cái đầu nhỏ lông xù của mình, nhìn chằm chằm Diệp Như Hề một lúc lâu, cuối cùng keu meo meo hai tiếng mềm mại:
“Hỡi loài người hai chân thơm ngon, Meo Meo đồng ý đi theo ngươi. Chỉ cần cho Meo ăn xương gà, Meo sẽ cho ngươi vuốt ve bộ lông trân quý của mình!”
Diệp Như Hề: !!!
Chỉ là xương gà thôi mà, ăn đi, ăn thoải mái! Cô có nhiều lắm... ừm, mà khoan đã, cô vừa vứt hết vào thùng rác rồi còn đâu!
Xem ra, sau này đồ ăn thừa có chứa năng lượng, rác thải nhà bếp cũng không thể tùy tiện vứt lung tung bên ngoài nữa. Không khéo sẽ thu hút một số loài động vật có khứu giác nhạy bén.
Ăn xương gà biến dị cấp một có khả năng thức tỉnh dị năng sớm.
Nếu là động vật thân thiện thì không sao, nhưng nếu nó có ác ý với loài người, chẳng phải sẽ trở thành mối họa ngầm hay sao?
Diệp Như Hề nghĩ vậy, liền thả tinh thần lực ra, khám phá thùng rác. Cô thu lại những thứ cô đã vứt đi— nào là xương gà, vỏ trái cây và rau củ mục nát có chứa năng lượng yếu ớt trong túi rác— đưa về khu rừng trong không gian, nơi có lợn rừng sinh sống.
Còn những rác thải khác không có năng lượng thì cô để lại trong thùng rác, không lấy lại làm gì.
Xem ra, trong phạm vi nhất định, cô có thể thu và thả các đồ vật từ xa.
Chú mèo nhỏ không biết Diệp Như Hề vừa làm gì, nó quá đói bụng rồi, lại bắt đầu kêu “meo meo” đầy yếu ớt.
“Đói~ Đói quá! Meo Meo sắp c.h.ế.t đói rồi. Loài người hai chân, sao ngươi vẫn chưa đi? Chẳng lẽ ngươi thích ngửi mùi thùng rác? Thật là sở thích kỳ lạ.”
Diệp Như Hề: ...
Lúc này, cô thực sự ước rằng mình không hiểu được tiếng mèo.
Cô bế bé mèo con lên, nhanh chóng về nhà.
Trên đường đi, cô gặp ông Lưu - người hàng xóm ở tầng dưới, đang chạy bộ và dắt chó đi dạo trong khu.
Ông Lưu khoảng hơn ba mươi tuổi, dắt theo một chú chó Poodle nhỏ màu nâu, được cắt tỉa lông rất đẹp. Chú chó vui vẻ chạy lăng xăng bằng bốn chân ngắn cũn, chạy còn nhanh hơn cả chủ.
“Grừ grừ gâu gâu~”
“Ông chủ vừa dẫn tôi đi gặp em chó Phốc Sóc xinh xắn ở khu chung cư bên cạnh. Cô ấy xinh quá đi mất! Vui thật đấy! Chỉ tiếc là thời gian quá ngắn, tôi còn chưa kịp làm quen với cô ấy thì ông chủ đã dắt tôi về rồi! Dỗi hết sức!
Bộ ông chủ nghĩ ai cũng tán gái nhanh như cách ông ấy tán tỉnh các chị gái xinh đẹp khác à?”
Nghe tiếng sủa của chú chó Poodle phía trước.
Diệp Như Hề: ...
Lượng thông tin này quá lớn!
Ông Lưu vừa tiến lại gần, ông còn cố tình đi chậm lại, đôi mắt nhỏ nhìn cô chằm chằm vào, có vẻ như muốn bắt chuyện... Diệp Như Hề rùng mình, vội vàng tăng tốc chạy đi như một cơn gió.
Chú Poodle nhiều chuyện vẫn sủa sau lưng cô.
“Ủa, sao lại có mùi mèo nhỉ? À đúng rồi, là con mèo con mà mẹ nó ở khu chung cư bên cạnh, tha đến bỏ lại trong thùng rác tối qua đây mà! Nó là con nhỏ nhất, yếu ớt nhất trong lứa năm con. Hình như còn bị bệnh gì đó, bác sĩ thú y cũng bảo là không cứu được nữa!”
Ông Lưu lẩm bẩm: “A! Cô nhóc này càng lớn càng xinh đẹp. Nhìn khuôn mặt này đi, cùng vóc dáng này nữa... Chậc chậc! Đúng là cực phẩm! Tiếc là, thằng anh trai của cô nhóc này rất ghê gớm, mình vẫn không nên dây vào thì hơn.”
Diệp Như Hề vốn chỉ muốn biết thêm về tình hình của chú mèo con, nên mới thả tinh thần lực gần chú Poodle để nghe ngóng. Không ngờ lại nghe được những lời này của ông Lưu. Nhìn bề ngoài hiền lành tử tế, không ngờ bên trong lại là loại người này!
Cũng may, cô và Thẩm Thanh Húc sắp bán nhà chuyển đi rồi.
Về đến nhà, chú mèo con lại tiếp tục kêu “meo meo” : “Xương gà, Meo Meo muốn ăn xương gà.”
Diệp Như Hề biết chú mèo nhỏ này đã đói đến phát run.
Một chú mèo con mới sinh không lâu, lại còn bị bệnh, đến cả răng cũng chưa mọc đủ, sao có thể gặm được xương gà được chứ? Liệu nó có nhai nổi không?
Cô đặt mèo con xuống sàn, đi vào bếp lấy một chiếc đĩa nhỏ sạch sẽ, đổ một ít nước linh tuyền vào.
“Ngoan~ Uống chút nước trước, lát nữa chị sẽ tìm sữa dê cho em uống sau nha!”
Trong không gian của cô có nuôi dê, nhưng không nhiều, chỉ đâu đó khoảng hơn hai mươi con một xíu. May mắn là vừa có một dê mẹ mới sinh xong.
Nhưng mà, một bé mèo con bệnh tật như vậy, có thể uống sữa của dê biến dị cấp một được không đây? Liệu nó có quá yếu để hấp thụ nguồn năng lượng bổ dưỡng này không? Chẳng may em nó không tiêu hóa được thì phải làm sao?
Trong lúc Diệp Như Hề đang băn khoăn, chú mèo Ragdoll nhỏ bé đã run rẩy bước đến bên đĩa nước.
Mèo con ngửi ngửi. Rõ ràng trong đĩa chỉ có nước lã, nhưng lại tỏa ra hương thơm ngọt ngào, mang theo mùi hương hấp dẫn khiến mèo con không thể cưỡng lại...
Nó cũng không còn nhắc đến chuyện xương gà nữa, nhanh chóng cúi đầu uống lấy uống để.
Lúc Thẩm Thanh Húc dọn dẹp xong nhà bếp, lúc đi ra ngoài thì thấy một bé mèo con đang nằm yếu ớt dưới sàn uống nước.
“Em gái, sao em lại nhặt một bé mèo con về thế? Em định ký khế ước với nó à?”
Diệp Như Hề đáp: “Nuôi thì chắc chắn nuôi rồi đó, còn khế ước thì phải xem tình hình đã. À đúng rồi, anh nghĩ nó có thể uống sữa dê trong không gian của em không?"
Thẩm Thanh Húc: “Anh cũng không biết nữa. Không phải em có dị năng thuần thú sao? Em phải hiểu rõ hơn anh chứ."
Diệp Như Hề gật gù: “Cũng đúng nhỉ. Để em cảm ứng dấu ấn dị năng xem thế nào...”