Là một nhà nghiên cứu, anh hiểu rõ khả năng quan sát của đồng nghiệp mình nhạy bén đến mức nào!
Vì vậy, mỗi ngày sau khi làm việc mười mấy tiếng tại phòng thí nghiệm, Thẩm Thanh Húc về không gian làm việc thêm vài tiếng nữa. Nhưng anh cũng chỉ uống một chén nhỏ nước linh tuyền, cách vài ngày mới dám ăn một chút rau củ quả và thịt từ không gian.
Trước khi ra ngoài, anh còn trang điểm cho mình một vẻ ngoài mệt mỏi.
Nói đến đây, Thẩm Thanh Húc lấy từ cặp tài liệu một chiếc khăn tẩy trang, lau sạch lớp trang điểm tiều tụy trên mặt.
Anh còn vào phòng vệ sinh cạo râu.
Khi quay trở lại trước mặt Diệp Như Hề, anh đã trở thành một anh chàng đẹp trai, ngọc thụ lâm phong.
Lúc nãy anh là một chàng trai u sầu, ủ rủ 85 điểm, bây giờ là một mỹ nam cực phẩm 95 điểm! Khuôn mặt anh có ba, bốn phần giống với Diệp Như Hề!
Da dẻ sau khi tẩy trang của Thẩm Thanh Húc thật sự rất đẹp! Chỉ có điều kém một chút so với Diệp Như Hề, người đã trải qua quá trình tẩy tủy cải tạo.
Diệp Như Hề không nhịn được, liền vươn tay véo má Thẩm Thanh Húc: "Wow, da anh mịn màng thật đấy!"
Thẩm Thanh Húc không vui hất tay em gái ra, nói: "Anh đã kể hết chuyện của mình rồi, giờ đến lượt em. Tại sao em lại nghĩ đến chuyện nhỏ m.á.u nhận chủ? Lúc nãy em nói ngọc bội đã hút rất nhiều m.á.u của em là sao? Còn chuyện gặp bố mẹ nữa, rốt cuộc là thế nào?"
Thẩm Thanh Húc có thể cảm nhận được tính cách của Diệp Như Hề đã có sự thay đổi.
Hồi nhỏ, Diệp Như Hề rất quấn lấy anh, thích làm nũng với anh, thỉnh thoảng còn hơi nghịch ngợm, là một cô bé tinh nghịch.
Nhưng từ sau khi bố mẹ gặp nạn máy bay và qua đời, tính cách của cô dần trở nên cực đoan hơn.
Ví dụ như, cô càng quấn lấy anh hơn, thường xuyên cảm thấy sợ hãi, bất an. Tính cách trở nên tiêu cực, bi quan hơn. Cô không còn thông minh hoạt bát như trước.
Năng lực học tập của Diệp Như Hề cũng giảm sút rõ rệt. Trước đây, cô được coi là thần đồng, nhưng sau khi cha mẹ mất, thành tích học tập của cô ấy chỉ duy trì ở mức trung bình.
Tuy nhiên, khả năng bắt chước của cô rất mạnh, vậy nên Thẩm Thanh Húc đã cho cô học múa. Nhờ vào năng khiếu nghệ thuật, cô đã đỗ vào khoa nghệ thuật của Đại học A, một trong mười trường đại học hàng đầu cả nước.
Dĩ nhiên, dù em gái có thành tích học tập bình thường, chỉ đậu vào một trường đại học bình thường, Thẩm Thanh Húc cũng không trách móc.
Nhưng từ khi 6 tuổi, sau khi cùng anh trai và bố mẹ tham quan Đại học A, cô đã nói rằng, sau này mình muốn thi vào Đại học A – nơi mẹ từng theo học.
So với việc học hành khô khan, Bản thân Diệp Như Hề thích tập múa hơn, không thích suy nghĩ nhiều.
Hiện tại, Thẩm Thanh Húc cảm nhận rằng tính cách của Diệp Như Hề đã thay đổi, giống như cô em gái tinh nghịch ngày xưa đã trở lại. Thông minh, tinh ranh, và thích chọc anh trai.
Cô có thể dụ dỗ anh chỉ bằng vài câu nói, khiến anh ngay lập tức hối hả chạy đến gặp cô. Vừa gặp nhau chưa được bao lâu, mọi bí mật của anh đều bị cô ấy moi ra hết, trong khi cô thì chưa nói gì về bản thân.
Thẩm Thanh Húc rất thích sự thay đổi này.
—— Một cô em gái thông minh, lanh lợi và biết cách che giấu thực lực như vậy thật tuyệt! Cuối cùng, anh cũng không cần phải lo lắng việc cô sẽ bị những lời ngon ngọt của người khác dụ dỗ đi mất nữa!
Gần đây, một vài dự án phát triển thuốc mới mà anh đang nghiên cứu đều đã bước vào giai đoạn quan trọng. Nếu không phải do Diệp Như Hề nói tình hình rất nghiêm trọng, dù biết cô đang yêu đương, anh cũng sẽ không vội vàng quay về ngay lập tức.
Anh không biết "sự tồn tại chưa biết" đó sẽ xuất hiện khi nào, nhưng anh luôn có một dự cảm, có lẽ sẽ không lâu nữa…
Khi nguy hiểm đến, anh không thể luôn ở bên cạnh em gái 24/24 được, em ấy cần phải học cách tự trưởng thành.
Ngay cả khi yêu nhầm một người, dù có trải qua một mối tình sai lầm, chịu chút đau lòng hay bị tổn thương một chút cũng không sao. Chỉ cần anh còn sống, anh sẽ luôn đứng sau che chở cho em ấy.
Nếu anh không còn nữa... thì khả năng cao là anh đã bị "sự tồn tại chưa biết" đó giam giữ. Nếu em gái vẫn chưa biết đến sự tồn tại của không gian, thì có lẽ sẽ không bị cuốn vào.
Chỉ cần người an toàn, bị lừa tình hay lừa tiền cũng không có gì to tát. Em ấy còn trẻ, còn có cơ hội để làm lại. Anh sẽ để lại đủ tiền cho em ấy tiêu sài hai đời không hết.
Thẩm Thanh Húc hoàn toàn không ngờ tới, "sự tồn tại chưa biết" mà anh nghĩ chỉ nhắm vào số ít người lại là sự xuất hiện của một đại dịch zombie, khiến toàn thế giới rơi vào thời kỳ tận thế— và đây mới chỉ là màn mở đầu của đại thảm họa!
Diệp Như Hề thấy anh trai mình đã thổ lộ hết mọi chuyện, kể cả việc dự trữ vật tư trong không gian của mình cũng đã chuẩn bị sẵn cho cô một phần. Vậy cô cũng không có lý do gì để giấu giếm anh trai cả.
Cô nắm lấy tay Thẩm Thanh Húc: "Nói ra thì phức tạp lắm, em sẽ trực tiếp dẫn anh vào không gian của em xem thử! Anh thả lỏng người, đừng có ý niệm phản kháng nhé!"
Nói xong, Diệp Như Hề dẫn Thẩm Thanh Húc xuất hiện trên đỉnh núi cao nhất trong không gian hải đảo của cô.
Chỉ sau vài giây, họ liền xuất hiện trên nóc biệt thự của trang viên cách đó không xa.
Diệp Như Hề cười nói: "Anh, nhìn này, đây là không gian mà bố mẹ để lại cho em!"
Đồng tử của Thẩm Thanh Húc chấn động, phải mất một lúc sau anh mới tìm lại được giọng nói của mình:
"Vừa... vừa nhận chủ đã như thế này rồi sao? Mấy cây xanh đó không phải do em tự trồng à?"
Diệp Như Hề thành thật trả lời: "Em mới nhận chủ tối qua, làm sao mà trong một đêm có thể trồng được cả một hòn đảo Hải Nam đầy hoa cỏ cây cối như vậy chứ? Em đâu phải người có ba đầu sáu tay!"
Thẩm Thanh Húc nhìn quanh. Hàng trăm căn biệt thự, trang viên rộng hơn trăm mẫu, xung quanh còn có nông trại, ruộng thuốc, cùng hồ nước ngọt lớn hơn cả diện tích trang viên…
Đúng rồi, lúc nãy khi đứng trên đỉnh núi vài giây, hình như anh còn nhìn thấy biển...
Lần đầu tiên, ở tuổi 27, Thẩm Thanh Húc luôn rất điềm tĩnh và lạnh lùng, lúc này dường như hoàn toàn bùng nổ:
"Woa! Bố mẹ thật thiên vị! Trọng nữ khinh nam! Sao họ có thể như vậy chứ! Không gian của anh nhỏ hơn nơi này rất nhiều, còn phải tự mình trồng trọt mỗi ngày!"
Diệp Như Hề cười híp mắt: "Anh à, nếu anh biết trước sự khác biệt giữa hai không gian, anh sẽ cho em ngọc bội bình an hay dây chuyền ngọc bội hình giọt nước này?"
Thẩm Thanh Húc không do dự mà nói: "Đương nhiên là đưa cho em dây chuyền ngọc bội rồi! Anh vừa làm cha vừa làm mẹ, còn làm anh trai em nữa. Nuôi em khôn lớn đến giờ, không phải để em ngày nào cũng phải cắm mặt vào ruộng để trồng trọt!"
...
Diệp Như Hề dẫn Thẩm Thanh Húc đến thư phòng chính trong biệt thự, nhưng bức thư mà bố mẹ để lại cho cô đã biến mất.
Vì vậy, cô kể lại toàn bộ nội dung bức thư tin nhắn hình ảnh của bố mẹ cho Thẩm Thanh Húc nghe.
Nghe xong, Thẩm Thanh Húc không còn cảm thấy ghen tị nữa.