Ban đầu mẹ Triệu không quá hài lòng về cuộc hôn nhân này, bà cảm thấy người ta sinh con áp lực lớn như vậy, mặc dù nhà mình gien tốt nhưng không chắc chắn sẽ sinh được con trai!

Không chỉ có mẹ Triệu không hài lòng với cửa hôn sự này mà bà, Vương và ông Vương ban đầu cũng không thích chị cả Triệu, bởi vì chỉ có một đứa con trai, hơn nữa còn có công việc trong người, nhà mình còn ở trong thành phố, thế nào cũng phải tìm một cửa hôn sự môn đăng hộ đối mới đúng chứ?

Nhưng mà điều kiện nhà họ Triệu không tốt lắm, hai vợ chồng rất sợ cưới xong giúp đỡ em út trong nhà, dẫu sao chị ấy là chị cả, phía sau còn có nhiều em trai, có thể không lo lắng sao?

Nhưng mà con trai đã chọn trúng chị ấy, trừ chị ấy ra thì ai cũng không muốn, cuối cùng không còn cách nào đành kết hôn thôi.

Chị cả Triệu cũng rất cố gắng, mới vào cửa được một tháng đã có tin vui, thái độ của ông Vương và bà Vương liền thay đổi.

Lớn hơn nửa tháng, sau khi kiểm tra biết được thai này là thai đôi, hai vợ chồng chỉ thiếu cung phụng chị cả Triệu như nữ hoàng.

Lúc mang thai, chị cả Triệu sống rất hưởng thụ, trong nhà luôn chăm nom chị đàng hoàng chu đáo, hơn nữa không cần gì làm việc nhà gì cả.

Sau khi sinh ra được một cặp trai gái, cũng chính là cháu trai lớn Vương Chấn Hưng và cháu gái lớn Vương Dung, khiến ông Vương và bà Vương vô cùng vui mừng.

Sau đó cũng sinh tiếp, cách ba năm lại mang bầu, sinh được cháu trai Vương Trung Hoa, sau đó mới là cháu gái nhỏ Vương Nguyệt, tên gọi ở nhà là Nguyệt Nguyệt.

Chỉ bằng cái bụng không chịu thua kém này của chị cả, ở nhà lão Vương không ai dám nói chị không tốt. Bởi vì tính tình của chị cả cũng không dễ ăn hiếp, lại nhờ cái bụng này nữa, ai dám nói chị cái gì?

Nhà có hai công việc, một người là ông Vương, ông ấy là khoa trưởng trong bưu cục, tiền lương một tháng bốn mươi hai đồng, một người là chồng chị cả - Vương Côn, làm ở cục thủy lợi, tiền lương một tháng bốn mươi đồng, thấp hơn cha anh không bao nhiêu.

Còn bà Vương nhận việc riêng mỗi tháng có thể kiếm được hơn 20 đồng, tiền lương một tháng cộng lại hơn trăm đồng, là một gia đình bậc trung.

Nhưng từ sau khi sinh nhiều đứa bé như vậy, cả gia đình cũng không dám tiêu nhiều tiền, tất cả tiền lương đều tích góp lại. Nếu không bây giờ bọn nhỏ cũng lớn rồi, xài tiền như nước chính là vào lúc này, ăn cơm đi học gì cũng cần tiền.

Nhà chi ra cũng không ít.

Dĩ nhiên, so với người khác đã là rất tốt rồi.

Đối với sui gia nhà nông, trước kia bà Vương trong lòng chê ngoài miệng không nói, nhưng hôm nay thật lòng cảm thấy không tệ.

Mặc dù con dâu sẽ giúp đỡ nhà mẹ, nhưng có mức độ, hơn nữa nhà mẹ chị cũng không phải đào mỏ, cũng hay đưa lương thực tới.

Dù chẳng qua là ba mươi cân bắp nhưng thời đại này ai lại chê lương thực cơ chứ?

Nhưng mà bà cũng hỏi qua đám cháu, mỗi lần chúng đến nhà ông bà ngọi, bà ngoại sẽ chiên trứng cho bọn chúng, còn nấu nước đậu phộng cho uống nữa, không thua kém gì nhà mình đối đã với cháu ngoại cả.

Cho nên cửa thân thích này đương nhiên là có thể qua lại, bà cũng sẽ không keo kiệt cho đứa em vợ Triệu Văn Thao này uống nước đường.

Lại nói sau khi Triệu Văn Thao đạp xe tới thành đông.

Hai ba tháng trước cùng vợ vào thành phố hắn cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ Triệu Văn Thao lại suy nghĩ đủ thứ.

Bởi vì trước kia vào thành tìm Đại đội trưởng xin tờ giấy chứng minh cũng không dùng, không có dân binh ngăn hỏi nên hôm nay hắn cầm theo giờ giấy ấy, nhưng vẫn không có ai tra hỏi.

Vào thành toàn dựa vào bản thân, trước kia nếu không có thư giới thiệu hoặc chứng minh thì không thể vào thành, còn hôm nay đúng là càng ngày càng thoải mái, dân chủ hơn nhiều!

Triệu Văn Thao đè suy nghĩ trong lòng xuống, trước tới chỗ chị năm, nhưng mới đi ngang qua khu dân cư thì có người mắt tỏa sáng nhìn bao bố sau xe đạp của hắn.

Một bà già lạ mặt nhỏ giọng hỏi: "Trong này là lương thực hả?"

Triệu Văn Thao còn có thể sợ bà lão cướp đồ sao, hắn gật đầu nói: "Đúng vậy, mới thu hoạch xong."

Bà lão lập tức nói: "Đổi không?"

"Bác gái, bác đừng dọa tôi, tôi cũng không làm chuyện đầu cơ trục lợi đâu, cái này tôi đưa tới cho chị." Triệu Văn Thao nhìn chung quanh một chút, nói.

Bà lão cười một tiếng, nói: "Nhiều như vậy cơ mà, đổi cho tôi một chút cũng được."

"Bác gái, bác thật là lớn gan, may mà gặp tôi chứ gặp người khác so đo vối bác thì có khi bác gặp phiền phức đó. Nhưng mà không thể đổi với bác được, đây là đồ tôi đưa cho chị." Triệu Văn Thao thấy bốn phía không có người, lúc này mới láo liếc nói.

"Sao thằng nhóc cậu lại nhát gan hơn tôi vậy? Bây giờ cũng không giống như trước kia." Bà cụ thấy hắn không chịu đổi thì có hơi thất vọng, nhưng cũng không nói gì, nói xong câu này thì khoát khoát tay trở về.

Triệu Văn Thao liền tìm đến chỗ chị năm, lúc này chị ấy đang làm việc ở nhà máy kem đánh răng.

Chị năm nghe được thông báo đi ra, nhìn thấy em sáu của mình thì cười.

"Em về nhà chị đi, chị còn hơn hai tiếng nữa mới tan làm." Chị năm mỉm cười giao chìa khóa cho hắn, nói.

"Được, vậy em về nhà trước chờ chị." Triệu Văn Thao cười nói.

Chị năm lại móc tiền và phiếu ra kín đáo đưa cho hắn, nói: "Hiện giờ không biết còn đồ ăn hay không. Nếu như có thì em mua chút gì đó ăn, nếu không thì em ra bên ngoài vòng vòng xem thử, đi đường tới đây chắc là đói bụng rồi đúng không?"

Đúng vậy, lúc đi ngang qua tiệm cơm Quốc Doanh, tiệm cơm đã nghỉ bán rồi.

Thế là Triệu Văn Thao chọn ăn bánh bao thịt thơm ngát, hơn nữa còn rẻ hơn ăn bên tiệm cơm kia!

Bánh bao hắn mua được trong giỏ một người phụ nữ, một cái một hào ba.

So với tiệm cơm Quốc Doanh thì rẻ hơn một xu, nhưng quan trọng là phần nhân bánh không hề thua kém!

Cho nên Triệu Văn Thao ăn xong một cái cảm thấy không tệ lại tìm tới, mua thêm hai cái nữa, lúc này bụng mới no được mấy phần.

Thật ra thì hắn còn muốn mua hai cái mang về cho vợ, nhưng mà không có cách nào mang được, nhà quá nhiều người, hai cái bánh bao làm sao chia? Lúc này trời nóng ăn mặc phong phanh, hắn giấu cũng không có chỗ để giấu.

Cho nên vẫn thôi đi, mua thêm một cái cho cháu ngoại gái là được.

Chị năm gả chồng vào năm năm trước, lúc này cháu ngoại gái cũng đã ba tuổi, đang học ở trường mầm non.

Triệu Văn Thao cũng không qua nhà chị năm trước, bây giờ còn sớm, cho nên hắn lại đạp xe đi không ít nhưng nơi khác, trừ bà lão kia hắn còn gặp một số người nữa, cũng đều hỏi hắn lương thực phía sau có đổi hay không?

Trước kia nào dám ở trên đường hỏi chứ, chỉ có thể ở trong hẻm nhỏ hỏi một chút, cho dù hỏi còn phải lén lén lút lút.

Triệu Văn Thao còn cố ý đạp xe đến bên ngoài rạp chiếu phim, quả nhiên liền thấy trẻ nít khoác giỏ đang bán đậu phộng nấu đậu nành xào nhiều hơn trước.

Hắn còn tốn mấy xu mua một phần, thật là đắt, dùng nước muối nấu thôi mà giá tiền đã gấp mấy lần rồi!

Triệu Văn Thao cũng thấy những tên tuần tra kia, trước kia bọn họ nhìn thấy mấy đứa trẻ bán hàng rong kia nhất định sẽ bắt, nhưng mà bây giờ lại nhắm một mắt mở một mắt.

Hắn vô cùng bén nhạy ý thức được, bầu không khí lúc này đã khác!

Điều này khiến trong ngực hắn bùng lên một ngọn lửa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play