Sau ngày cống lương thực, trong thôn bắt đầu được phân lương thực.
Diệp Sở Sở không có đi theo giúp vui, không bao lâu Triệu Văn Thao và đám người anh hai Triệu Triệu đã đẩy xe lương thực của nhà mình quay về.
Trên xe tràn đầy lương thực, làm mọi người vui mừng vô cùng.
“Bà ơi, đêm nay chúng ta sẽ ăn ngon chứ?!" Đứa cháu cả Thiết Đản vui vẻ nói.
Lư Đản Mã Đản cũng đều chờ mong nhìn về phía bà của bọn họ, đương nhiên còn có cả mấy đứa Đại Nha Nhị Nha, nhưng mà mấy cô bé cũng chưa dám mở miệng.
"Được, vậy thì đêm nay ăn Ngật đáp thang*!" Mẹ Triệu cười nói.
*Ngật đáp thang: là một loại mì truyền thống phổ biến ở miền Bắc Trung Quốc, đặc biệt là ở Hà Nam, nguyên liệu chính là bột mì, cà chua và bắp cải.
Bởi vì nhìn thấy nhiều lương thực như vậy nên tâm tình của bà ấy cũng rất tốt, hơn nữa năm nay mùa thu hoạch lúa mạch mỗi nhà đều được chia nhiều hơn một ít, tâm tình sao có thể không tốt cho được?
So sánh với khoai ngô, Ngật đáp thang đương nhiên ăn ngon hơn nhiều, cho nên bọn nhỏ đều vô cùng vui vẻ.
Chuyện tiếp theo đương nhiên chính là đem lương thực bỏ vào nhà kho, năm nay được chia không ít khoai lang, còn phải phân loại khoai ra rõ ràng.
Loại vỏ hư hỏng thì không để được lâu nên phải ăn trước tiên, hoặc là luộc hoặc là làm thành khoai lang khô đều được, về phần giữ được tốt, vậy thì bỏ vào hầm đất, có thể để lâu mà không hư.
Những ngô và cao lương khác, cứ phơi nắng trước, sẽ không lo bị hư.
Lương thực của cả nhà đều là do là mẹ Triệu quản lý, để mọi người sắp xếp xong xuôi, theo lệ cũ nói: "Văn Thao à, con đưa chút lương thực sang cho chị cả với chị năm đi!"
Hàng năm sau khi lương thực được phân phát xuống, trong nhà sẽ đưa sang chút cho chị cả và chị năm Triệu, cũng đều là do Triệu Văn Thao, cho nên mọi người cũng không có dị nghị gì, dù sao trong nhà cũng cũng chỉ có này chú em này đi được xe đạp mà thôi.
Triệu Văn Thao đương nhiên cũng vui vẻ đồng ý, cười ha ha nói: "Vậy thì con đi, để con đi tìm chú mượn xe đạp rồi đi!"
Vừa lúc chai rượu hắn mua trên thị trấn đã dùng hết, bởi vì đến lúc đó muốn đưa một bình qua tìm Thái Tứ Hổ để tạo tình cảm, hơn nữa hắn cảm thấy được Thái Tứ Hổ tiết lộ cho hắn chuyện lưu thông mua bán cũng không phải dễ dàng như thế, chưa chắc liệu có phải cơ hội của hắn hay không.
Nhưng mà bây giờ túi tiền của hắn chẳng có đồng nào, đương nhiên phải tìm vợ của hắn xin.
Tiền bán sâm núi cho đến hiện tại vẫn chưa hề động tớ.
Diệp Sở Sở vốn đang ở khâu chăn, trước đó không thời gian rảnh để làm, bây giờ đang rảnh, bởi vì qua không lâu nữa trời sẽ lạnh, hôm nay đúng là thời điểm tốt để làm.
Văn Thao nhà cô lại bất thình lình sáp đến, Diệp Sở Sở không đề phòng thì bị hắn ôm, mặt đỏ lên, chờ đến khi biết hắn đến xin tiền thì liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: "Không phải là anh không biết tiền để ở đâu, còn muốn đến chỗ em xin?"
"Không giống nhau, tiền phải do tự tay vợ anh lấy mới được, tự anh đi lấy thì tính gì." Triệu Văn Thao cười nói.
Trong lòng Diệp Sở Sở vô cùng ngọt ngào, cười giận liếc mắt nhìn hắn một cái sau đó đi lấy mười đồng tiền cho hắn.
Triệu Văn Thao nhìn thấy vợ mình đem mười đồng tiền cho mình, mà không phải mấy hào, trong lòng cười cười, cô ấy thật sự là không sợ mình cầm tiền đi ăn mảnh.
Mới nghĩ như vậy, chỉ thấy vợ hắn lại cho phiếu lương thực và phiếu thịt lần trước còn, nói: "Anh đi quán sá mua chút gì đó mà ăn."
Mấy ngày nay thật đúng là mệt cho hắn, thu hoạch vụ mùa quá mệt mỏi, cô còn có thể nghỉ ngơi chút, tỷ như đến kỳ kinh nguyệt thì các cô không phải làm, bình thường cô cũng cùng với mấy chị em dâu luân phiên nghỉ ngơi, nhưng đàn ông bọn họ thì không thể được, từ đầu làm đến cuối.
Về phần thức ăn trong nhà, vẫn như vậy, nếu không phải ngô khoai thì là sắn, ăn đến ngán.
Triệu Văn Thao thấy rất cảm động, nhìn người vợ này của hắn xem, đang đau lòng cho hắn đây mà.
"Vậy anh sẽ không khách khí đâu nhé?" Triệu Văn Thao nói, hắn thật sự nhớ bánh bao thịt heo trong thành phố.
"Ừm." Diệp Sở Sở cất số tiền còn lại, tiếp tục khâu chăn.
Về phần Triệu Văn Thao, hắn ăn cơm trưa qua loa xong thì lấy xe đạp chuẩn bị xuất phát.
Đạp xe từ nhà đến thành phố cũng phải trên dưới hai giờ đồng hồ.
Đầu tiên là đi tới chị cả của hắn ở phía Bắc thành phố.
Anh rể của hắn làm bên công trình thủy lợi, phụ trách đào giếng cho người ta, thường xuyên không ở nhà, trong nhà chỉ có chị cả và bốn đứa cháu ngoại cả trai lẫn gái, còn có cha mẹ chồng.
"Chị cả!" Triệu Văn Thao hô một tiếng.
"Là cậu bọn nhỏ đấy à?" Người đi ra không phải là chị cả Triệu, mà là mẹ chồng của chị, một bà cụ bó chân, mang vẻ mặt khôn khéo.
"Bác gái, gần đây bác vẫn khỏe chứ ạ?" Triệu Văn Thao cười ha hả nói.
Bà Vương cũng biết gần đây là ngày gì, nhìn thấy bao tải phía sau xe đạp thì vẻ tươi cười trên mặt càng thêm sâu, cười nói: "Đều tốt đều tốt, hôm nào kêu Chấn Hưng và Trung Hoa đi về nhà bên đó, để cho bọn chúng gặp mặt mợ mới của chúng nó!"
"Hôm nay Chấn Hưng, Trung Hoa và Dung Dung chắc là đang đi học?" Triệu Văn Thao đã dựng xe đạp, vừa cởi dây thừng cột bao tải vừa hỏi.
"Chấn Hưng và Dung Dung đang đi học, Trung Hoa cũng vậy, Nguyệt Nguyệt đang ngủ ở bên trong, mới chơi nguyên một ngày." Bà cụ Vương cười nói.
"Chị cả của cháu đâu ạ?" Triệu Văn Thao hỏi.
"Mẹ của Chấn Hưng đi đưa quần áo cho người ta rồi." Bà Vương nói nhỏ.
Triệu Văn Thao cũng biết, đây là âm thầm mà làm, vốn bà Vương là công nhân lâm thời trong một xưởng dệt, nhưng sau lại bị người có quan hệ chiếm mất vị trí, nhưng nhà bà ấy có máy may, nên tiếp túc âm thầm may quần áo kiếm sống.
Hắn cũng không nói gì, bỏ bao tải chứa ba mươi cân lương thực xuống dưới, nói: "Mấy thứ này là mẹ cháu bảo đưa sang cho cháu trai cháu gái ăn, cũng không có bao nhiêu, là chút tấm lòng của mẹ cháu."
"Bà thông gia thật sự là quá khách khí, năm nào cũng đều mang lương thực sang đây!" Bà Vương vội vàng nói.
Triệu Văn Thao liền xách vào nhà cho bà ấy.
Bà cụ Vương bưng một ly nước đường đi ra: "Cậu đã ăn chưa trưa? Trong nhà còn có chút thức ăn, để tôi đi hâm lên cho cậu nhé?"
"Không cần dâu ạ, cháu đã ăn trưa rồi." Triệu Văn Thao cảm ơn bà ấy, sau đó nói: "Cháu còn phải mang đồ tiếp sang cho chị năm, cũng không ở lâu đâu ạ."
"Vậy cậu uống tạm một ly nước đường đã." Bà cụ Vương nói
Triệu Văn Thao cười nói: "Bác gái cũng khách sáo quá, năm nào cháu đến bác cũng đều pha nước đường cho cháu."
"Là chuyện nên làm, nên làm." Bà Vương cười nói.
Uống nước đường xong, Triệu Văn Thao lại chuẩn bị chạy qua bên phía Đông thành phố, hắn đi không bao lâu thì chị cả Triệu về tới.
Bà cụ Vương lập tức nói chuyện Triệu Văn Thao mang lương thực tới.
"Nó đi nhanh thật đấy." Chị cả Triệu không khỏi nói.
"Còn muốn đưa lương thực cho dì năm của Chấn Hưng, nói là không ở lâu." Bà cụ Vương nói.
Chị cả Triệu nghe vậy cũng không nói gì, lấy ra một bó vải, nói: "Mẹ, đây là con mới nhận, nói làm giống nhau như đúc với bộ trước đó."
"Được!" Bà Vương nhận lấy, liền gật đầu.
"Vậy thì mẹ đi làm đi, con đi nấu cơm trước." Chị cả nói, chị ta đi xem lương thực đưa tới, trong lòng lại vô cùng ấm áp, nghĩ lần sau về nhà phải mang cho vợ của thằng sáu một bao đường đỏ để bồi bổ mới được.
Địa vị của chị ở nhà họ Vương là không ai có thể lay động.
Vì sao? Bởi vì chồng chị Vương Côn là độc đinh của cái nhà này.
Bà cụ Vương và ông cụ Vương cũng chỉ có mỗi một đứa con này.