“Con trai của cha nhớ cha đến thế sao!” Triệu Văn Thao cười nói, hắn muốn hôn con trai hắn thật, nhưng không, hắn muốn đi tới ôm con.
Diệp Sở Sở vội vàng nói với hắn: “Anh mau đi rửa tay rửa mặt, trong nồi có nước nóng đấy.”
“Con trai, chờ cha đi tắm rửa xong sẽ ra ôm con nhé.” Nói xong thì Triệu Văn Thao đi tắm, một lát sau hắn quay lại, ôm con trai hắn lên rồi bắt đầu bật cười, trông hai cha con cười vô cùng vui vẻ.
Diệp Sở Sở thấy hắn như vậy thì cũng biết, này là hắn muốn có một đứa con trai!
Lúc trước còn bảo cái gì mà con trai hay con gái cũng đều được, bây giờ nhìn hắn cưng chìu con trai chưa kìa.
Nhưng mà khỏi phải nói, con trai của cô đáng yêu như vậy, ai nhìn cũng đều cảm thấy thích thằng bé, chả trách sao cha thằng bé lại cưng chìu thằng bé đến vậy.
Khỉ nhỏ cũng tham gia náo nhiệt, Triệu Văn Thao cũng không còn cách nào khác là đành phải đùa với con khỉ, thấy cảnh tượng ấy, Diệp Sở Sở không khỏi bật cười.
“Tiểu Bạch Dương, mẹ con đứng nhìn rồi cười nhạo cha con mình kìa!” Triệu Văn Thao nói với cậu bé.
“Chuyện phim điện ảnh thế nào rồi?” Diệp Sở Sở mỉm cười rồi hỏi sang chuyện khác.
Triệu Văn Thao cười toét miệng, rồi trả lời cô: “Vợ à, chồng em đã ra tay một phát thì có chuyện gì mà không thành chứ?”
Diệp Sở Sở bật cười rồi liếc nhìn hắn, cái người có tật xấu này, chưa gì mà đã nổ trước rồi, nói: “Anh đừng có khoác lác, nói em nghe một chút.”
“Gì mà bảo anh khoác lác chứ, không ai biết cách xài tiền bằng chồng em đâu.” Triệu Văn Thao mỉm cười và đáp lại cô.
Câu này của hắn đúng là sự thật, cái người này không chỉ biết tự tiêu tiền giỏi, mà hắn còn giỏi trong việc giúp người khác tiêu tiền nữa.
Sau một vài ngày, hắn chạy tới chạy lui để thuyết phục đại đội bằng lòng xuống vài thôn để chiếu phim và hát tuồng.
Ban ngày hát tuồng, ban đêm thì chiếu phim, chương trình ở mỗi thôn kéo dài đến ba ngày, có năm thôn thì cộng lại là mười lăm ngày, bắt đầu từ thôn ở phía đông trước.
Trước đây vốn dĩ là hắn đặt bảy ngày, giờ trực tiếp tăng gấp đôi.
“Hiện tại phía bên đoàn kịch đang chuẩn bị, ngày mai anh sẽ đi vận chuyển đạo cụ, tối mai là có thể chiếu phim rồi. Lúc chiều nay, anh có đi gọi người trong thôn đi dựng sân khấu kịch, đến lúc đó, người ta tới là có thể bắt đầu hát rồi.” Triệu Văn Thao nói.
Diệp Sở Sở cảm thấy khó hiểu mà hỏi hắn: “Sao anh có thể thuyết phục được bọn họ thế? Thôn khác thì thôi chứ, thôn chúng ta cũng không dễ gì.”
“Có gì đâu mà khó thuyết phục, hầu hết mọi người đều thích xem phim, người già thì thích nghe hí kịch, làm việc quần quật suốt một năm, cũng phải đến lúc thả lỏng một chút, thiểu số phục tùng đa số, cứ như vậy mà đạt được thôi.” Triệu Văn Thao nói một cách điềm tĩnh, thực tế hiển nhiên là không dễ dàng như vậy rồi, hắn vẫn mất một chút sức lực.
“Vậy một nhà cần chi ra bao nhiêu tiền?” Diệp Sở Sở hỏi hắn.
“Một thôn chi ra ba trăm, thôn của chúng ta đã hơn một trăm hộ rồi, một hộ cũng chưa tới ba đồng.” Triệu Văn Thao lên tiếng.
“Vậy cũng không ít nhỉ.” Diệp Sở Sở đáp lại.
Đừng thấy chưa tới ba đồng, chỉ ba hào thì cũng chưa chắc gì người ta đã chịu chi, vậy nên ba đồng cũng là một con số không nhỏ.
“Cũng tạm được, anh về nuôi thêm một vài con thỏ.” Triệu Văn Thao không thèm quan tâm mà nói.
“Bây giờ anh cứ mở miệng ra là thỏ à.” Diệp Sở Sở cười.
“Nuôi thỏ tốt biết bao nhiêu chứ, đỡ lo, vừa tiết kiệm sức lực, mà tiền về lại còn nhanh, có gì đâu mà không tốt.” Nói đến đây, ánh mắt của Triệu Văn Thao sáng lên: “Vợ, để anh nói cho em nghe, lần trước anh vẫn chưa kể với em, anh có nói chuyện với người của hai đoàn kịch về chuyện quảng cáo thỏ, đã thành công rồi!”
Diệp Sở Sở cảm thấy rất bất ngờ: “Bọn họ đã bằng lòng rồi sao?”
“Bằng lòng rồi. Anh nói như thế này với bọn họ, người ở quê phải dựa vào một ít lương thực trồng dưới đất để bán lấy tiền, và nó không hề đủ, phải mở rộng ra thêm nghề tay trái, thỏ thì dễ nuôi, còn tích lũy được kinh nghiệm, nếu bọn họ giúp anh quảng cáo thỏ, thì sẽ càng có nhiều người tới nuôi thỏ hơn, lợi nhuận thu vào cũng nhiều, sau này mời bọn họ tới trình diễn, họ cũng được nhận nhiều tiền hơn, không phải sao? Bọn họ vừa nghe đã cảm thấy có lý, thế nên cứ như vậy mà đồng ý thôi.” Triệu Văn Thao vừa cười vừa kể lại.
Diệp Sở Sở cũng cười theo, cô nhìn hắn.
“Sau đó anh định làm quảng cáo gì?” Diệp Sở Sở hỏi vào điểm mấu chốt, hát tuồng như thế nào để tuyên truyền thỏ đây?
“Hằng Nga bay lên cung trăng!” Triệu Văn Thao cười haha một tiếng, rồi hỏi: “Vợ, em chưa từng nghe qua vở tuồng đó sao?”
“Em có nghe qua rồi, Hằng Nga bay lên cung trăng, bài tuồng ấy rất nổi tiếng, nhưng cái này thì có liên quan gì đến thỏ…” Nói đến đây thì Diệp Sở Sở mới kịp phản ứng lại: “Trên cung trăng có thỏ?”
“Đúng rồi!” Triệu Văn Thao cười nói: “Trên cung trăng có thỏ, đến lúc đó cho Hằng Nga ôm thỏ, rồi nói mấy câu có liên quan thỏ, này không phải là đã đem rao bán thỏ ra ngoài rồi sao!”
“Anh bảo bọn họ ôm con thỏ còn sống ư?” Diệp Sở Sở hỏi hắn.
“Không ôm con thỏ sống, một con thỏ rất có giá trị, bị kinh ngạc thì làm sao, đến lúc đó anh làm một con thỏ giả, làm con đó đẹp một chút, có thể viết chữ trên đó nữa. Đúng rồi, vợ, không phải em có thể vẽ trang phục sao, vậy em biết vẽ con thỏ đó không?” Triệu Văn Thao hỏi cô.
Diệp Sở Sở cảm thấy có hơi buồn cười.
Đúng là người không trong nghề thì không biết nội tình trong nghề, vẽ trang phục và vẽ thỏ là như nhau sao? Nhưng khi cô thấy chồng cô có vẻ hào hứng như vậy thì cô lại không đành lòng từ chối anh, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Để em thử một chút.”
“Được, vợ, anh tin nhất định em có thể làm được!” Triệu Văn Thao cười híp mắt và đáp lại.
Diệp Sở Sở vội xua tay: “Anh đừng vội rót canh mơ hồ cho em, có thể vẽ ra được hay không là hai chuyện khác nhau.”
Triệu Văn Thao ôm chầm lấy vợ rồi hôn cô một cái: “Vợ, này không phải là canh mơ hồ, anh nói thật đấy.”
Diệp Sở Sở còn lâu mới tin, hiện tại hắn đi mua bán, tiếp xúc với xã hội bên ngoài nên miệng lưỡi đùa bỡn của hắn đã càng ngày càng lợi hại rồi.
Nhưng mà, nói vậy chứ vẫn cần phải vẽ thỏ, chuyện sự nghiệp của chồng cô thì tất nhiên cô phải giúp đỡ hắn rồi.
Trong nhà có nuôi thỏ, Diệp Sở Sở lại biết vẽ một chút, nên vẽ ra cũng không khó lắm, cái khó là làm sao để vẽ được, mà nó còn phải đẹp, cô phải suy nghĩ thật kỹ.
Ở bên này, chị hai Triệu đang lớn tiếng chất vấn anh hai Triệu: “Cái gì, một nhà ba đồng!”
“Không phải là ba đồng, mà là hơn hai đồng.” Anh hai Triệu đính chính lại: “Chính xác là hai đồng bảy hào.”
“Như thế cũng rất nhiều rồi!” Chị hai Triệu tỏ ra bất mãn mà nói: “Em chỉ không hiểu, chúng ta thiếu nợ nhiều như vậy mà còn đi xem phim cái gì chứ, mấy người này bị não ngắn à?”
“Em nói thế là có ý gì, cũng đã bận rộn suốt một năm, đi xem phim thì sao chứ? Chỉ có hai đồng, không dùng cũng không giàu lên được, mà dùng cũng không nghèo được.” Anh hai Triệu nói.
Anh ta thích xem phim, mấy năm rồi anh ta chưa được xem, nên bây giờ anh ta thật sự rất muốn xem.
Hôm nay em trai anh ta đứng đầu bao phim là một chuyện tốt biết bao, anh ta không muốn nghe vợ lải nhải về chuyện tiền bạc, cứ lải nhải với anh ta suốt một năm làm anh ta đau cả đầu, giáo huấn anh ta như thể anh ta vô dụng lắm không bằng.
Chị hai Triệu thở hồng hộc nói: “Anh còn nói là hơn hai đồng, anh làm như anh có nhiều tiền lắm vậy, cũng không xem lại thử cuộc sống hiện tại của bản thân ra sao…”
Anh hai Triệu không thể nhịn được nữa mà lớn tiếng nói: “Em không muốn móc ra thì không móc ra, không ai ép em đi xem cả!” Nói xong thì anh ta bỏ đi.
Chị hai Triệu tức giận, vì cái phim rách kia mà gào lên với chị ta, có phải người đàn ông này uống lộn thuốc rồi không?
Mà người gây gổ không chỉ có hai người bọn họ.
Bên này, vẻ mặt của anh ba cũng đang rất không vui, tự dưng vô duyên vô cớ phải moi ra gần ba đồng, cái này gọi là gì chứ? Ba đồng này phải bán biết bao nhiêu đậu hủ mới có thể kiếm lại được chứ?
Chị ba vẫn hát vu vơ, chị ta rất thích nghe hát tuồng, chị ta cũng không thèm quan tâm đến sắc mặt của anh ba mà tự nói: “Ngày mai em sẽ về nhà mẹ đẻ của em, tiện dẫn mẹ em, mấy người chị dâu của em ở gần đó đi xem hát tuồng nhìn mấy ngày.”
Anh ba vừa nghe chị ta nói xong thì lập tức nổi giận, đùa gì vậy? Vừa mới móc tiền ra, cha mẹ vợ tới, này chắc chắn không giống như lúc họ làm bình thường, đĩa dưa muối, bắp rạ, chưa kể vài món, ít nhất là phải một món, chứ đừng nói gì là ngày đầu phải bốn món, dù sao đã lâu rồi không tới, sao cũng phải giống như dạng điểm, nó có thể đó là gì, là tiền!
Anh ba cảm thấy khoảng thời gian làm đậu hũ này đều đã trở nên vô ích, chẳng những vô ích mà còn phải gánh thêm vào không ít.
“Anh đang nói chuyện với em đấy, em không nghe anh nói sao?” Giọng của anh ba nghe không ổn chút nào.
“Anh nói gì?” Chị ba đúng là không chú ý tới lời anh nói thật.
“Một nhà trả gần ba đồng đấy!” Anh ba xem ba đồng rất to.
Chị ba vẫn không hiểu: “Em biết rồi, anh nói biết bao nhiêu lần rồi đấy.”
Anh ba tức đến mức muốn nổ tung: “Ba đồng đó, là ba đồng, cần phải bán bao nhiêu đậu hủ hả, cô có biết không, cô, cái người phụ nữ phá của này?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT