Chu Mẫn cũng không quan tâm đó là con trai hay con gái, chỉ cần đứa trẻ ấy là con của cô và Minh Bắc, và cô chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó chính là đứa bé có sức khỏe tốt.

Còn mấy cái khác thì cô cũng không quá để tâm đến.

Hơn nữa, cô và Minh Bắc cũng đã nghĩ xong hết rồi, cả hai vợ chồng cô chỉ cần một đứa.

Nhưng nói chỉ cần một đứa, vậy còn ý kiến của mẹ chồng cô?

Diệp Minh Bắc cũng quên nói chuyện là bé trai hay bé gái, mà mẹ Diệp cũng không hỏi đến, đối với việc sinh bé trai hay bé gái, bà không để tâm lắm. Đời này của các bà đã sinh ra rất nhiều đứa con, vậy nên đứa tiếp theo không phải là con trai cũng không sao, dù sao thì bà cũng chẳng buồn có con trai, nếu đã vậy rồi thì còn phải suy tính làm gì.

“Vậy thì con cũng phải cho đứa trẻ ăn thật tốt, con bé là áo bông nhỏ của mẹ, lớn lên sẽ sưởi ấm cho cơ thể lại sưởi ấm lòng.” Mẹ Diệp mỉm cười, bà cầm lấy bàn tay nhỏ của đứa trẻ, trong lòng mềm cứ như tan chảy ra.

Chu Mẫn thấy mẹ chồng cô không hề quan tâm đến việc cô sinh bé trai hay bé gái thì cũng thấy yên tâm, lúc này cô hỏi tới chuyện trên dọc đường.

“Đi đường rất thuận lợi, anh hai con đưa mẹ lên tàu hỏa, đi thẳng một mạch đến kinh đô, khi ấy mẹ mới phát hiện ra là bên này ấm áp hơn so với bên chúng ta.” Mẹ Diệp nói.

“Ở bên này có nhà lầu cao, có nhiều xe hơi, mà người ở đây cũng nhiều nữa, bên chúng ta ít người nên có chênh lệch một vài độ.” Chu Mẫn đáp lại bà.

Không bao lâu sau thì bà dì cũng nấu xong thức ăn và mang tới phòng cô.

Bà dì còn rất trẻ tuổi, chỉ mới hơn bốn mươi, ngăn nắp, sạch sẽ và gọn gàng.

“Đây là mẹ con.” Diệp Minh Bắc giới thiệu với bà dì.

Bà dì mỉm cười và chào hỏi với mẹ Diệp.

“Tôi không phải người ở đây, làm phiền đến chị rồi.” Mẹ Diệp nói lời khách khí.

Bà dì cười rồi đáp lại: “Đây là việc mà tôi nên làm, hơn nữa đều là người lớn cả rồi, đứa trẻ chỉ vừa mới được sinh ra, nên cũng không nhọc lòng lắm đâu, bây giờ có chị tới, tôi còn thấy đỡ lo hơn đấy.”

Bà dì là một người ăn nói thật thà thẳng thắn, nên mẹ Diệp cảm thấy bà và bà ấy nói chuyện rất ăn ý.

Ba ngày sau, Chu Mẫn thấy không còn vấn đề gì nữa nên cô nhanh chóng xin xuất viện.

Ở trong bệnh viện, cô làm gì cũng bất tiện, chi bằng cô về nhà ở cữ một cách thoải mái hơn.

Lúc này lại không thể dùng xe xích lô, mặc dù nhiệt độ ở kinh đô cao, nhưng nó cũng không ấm áp mấy, mà cũng sợ đứa bé bị trúng gió nên Diệp Minh Bắc đã đón xe taxi về.

Lúc tới thì chẳng có bao nhiêu đồ, mà lúc đi này lại phải mang theo rất nhiều đồ, hầu như chúng đều là đồ của con nít, đừng chỉ thấy đứa bé mới có ba ngày tuổi, ấy mà đồ đã bắt kịp theo đứa lớn hơn mấy tuổi rồi.

Bà dì về nhà trước để tranh thủ dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa, đến cơm bà cũng đã nấu xong.

Lúc mẹ Diệp tới, bà đã luộc một bọc trứng gà, nó được lấy từ gà nuôi trong nhà, còn sống thì không tốt nên bà nhanh chóng đi luộc chín, không dám lấy nhiều, mặc dù hôm nay không lo là sẽ có điều xấu, nhưng ăn thứ tươi sạch thì vẫn tốt hơn một chút.

Ba lột vỏ trứng gà ra và bỏ vào trong nồi cháo nhỏ, cháo đã nấu xong, trứng gà cũng còn nóng hổi. Sau đó thì mẹ Diệp bưng tới cho Chu Mẫn ăn, còn bà dì của họ thì nấu bữa cơm khác.

“Có con gà mái già nào là do nhà nuôi không, để mẹ hầm một chút canh cho Mẫn Mẫn ăn, mà con cũng đừng mua gà từ trại gà, gà ở trại có tuổi thọ ngắn lắm nên nó không có chất dinh dưỡng gì đâu.” Mẹ Diệp nói với con trai.

Diệp Minh Bắc trả lời bà: “Lúc chiều con có đi xuống nông thôn mua mấy con gà sống, để về nuôi, giờ muốn ăn thì giết ngay.”

“Đúng, mua gà sống, mấy thứ đồ bỏ tủ đông lạnh làm sao mà ăn ngon được.” Đừng thấy mẹ Diệp là bà cụ sống ở dưới quê, bà vậy mà biết rất nhiều chuyện.

Chu Mẫn nghe bà nói vậy thì cười, nói: Mẹ, sao mẹ biết là không tốt? Bây giờ người trong thành phố ai cũng đều mua đồ để tủ đông lạnh ấy chứ.”

Mẹ Diệp cười và đáp lại con dâu: “Mẹ nấu cơm cả đời này rồi, sao mẹ lại không biết mấy chuyện cỏn con này được? Người ở quê như tụi mẹ đây trước khi ăn thì mới hái ngay lúc đó, đồ ăn mà để cách khỏi đất trước một ngày ăn thì sẽ không còn mùi vị nữa, con nhìn khoai tây kia kìa, nó vừa mới được đào ra khỏi từ mặt đất đấy, ăn thế mới ngon! Chỗ thịt đó chắc chắn cũng vậy. Mẹ chưa xài qua cái tủ lạnh kia của các con, nhưng mà thịt trong nhà để đông rồi lấy ra ngoài, ăn thì cũng không có mùi vị thịt heo mới bị giết, này không phải là một sự thật sao!”

“Mẹ, mẹ đúng thật là lợi hại!” Chu Mẫn cười nói: “Mẹ, mẹ nói đúng, thứ gì mới đều tốt, đáng tiếc là bây giờ người ở trong thành lại không ăn được nhiều đồ món tươi mới.”

Bà dì bưng cơm tới và đặt lên trên bàn, bà ấy nói: “Đúng thật là không thể phủ nhận, ở trong thành phố mà muốn ăn mấy thứ tươi mới thì cũng không dễ dàng gì, đặc biệt là trái cây, đều là mấy khoảng mấy ngày đường, nhà chúng tôi cũng thế, cũng muốn ăn ngay quả được hái trực tiếp từ trên cây xuống.”

Mẹ Diệp đáp lại: “Dù là vậy nhưng người ta vẫn nguyện ý tới thành phố, chứ không muốn xuống nông thôn.”

“Công việc trong thành phố tốt hơn một chút.” Bà dì rất thực tế: “Cũng có khá nhiều con đường để kiếm tiền, ôi, không có gì là vẹn toàn cả, đúng thật là đối lập.”

Nhà của bà ấy cũng là ở dưới quê.

“Đúng vậy, ở dưới quê vẫn còn bị tụt lại ở phía sau, cái thôn lân cận chúng tôi vừa mới có điện, mà thôn của chúng tôi thì vẫn chưa có, chị thấy đấy, cái thành phố này chìm trong ánh đèn sáng chói, ban đêm mà không khác gì ban ngày, làm gì cũng được.” Mẹ Diệp nói.

“Đúng thật là như vậy.” Bà dì gật đầu một cái.

Chu Mẫn và Diệp Minh Bắc nghe hai người bọn họ trò chuyện mà bật cười một tiếng, trông bọn họ như thể rất hòa hợp với nhau.

Sau khi ăn cơm xong, Diệp Minh Bắc đi mua gà cho Chu Mẫn, bà dì dặn dò anh ta là nếu có con gà ác thì chỉ mua con gà ác thôi, con đó mà nấu canh thì có dinh dưỡng hơn.

Mẹ Diệp trông rồi dỗ dành đứa bé, lúc này đứa trẻ đã được ăn no và ngủ rất ngon, nên cũng không cần bồng.

Còn bà dì thì đi giặt tã lót cho đứa bé.

Vì có người ở trong nhà trông đứa trẻ hộ, nên hiển nhiên là Chu Mẫn có thể ngủ một cách yên ổn rồi.

Nhờ có mẹ Diệp tới ngay đúng lúc này, không chỉ Chu Mẫn cảm thấy thư thả mà đến cả Diệp Minh Bắc cũng cảm thấy rất thoải mái.

Cho dù lúc trước đã có bà dì, nhưng anh ta vẫn có cảm giác như người ngoài, mà anh ta lại rất lo cho Chu Mẫn. Bây giờ đã có mẹ Diệp đến đây, nên anh ta cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, có thể nghĩ đến chuyện tuần lễ thời trang rồi.

Ở cuộc thi thời trang, trang phục của Sở Sở cũng không đạt thành tích gì quá xuất sắc, chỉ đành phải nhận giải thưởng cho người mới xuất sắc. Nhưng với người mới như cô thì như thế này cũng đã là rất tốt rồi.

Tiếp theo chính là tham gia tuần lễ thời trang.

Chu Mẫn nói, vì đây là đợt giảm giá khủng cho ngày đầu năm, nên nếu nó trở nên hot, thì đến lúc đó, đơn đặt hàng sẽ nhiều biết bao nhiêu.

Diệp Minh Bắc chưa từng trải nghiệm qua cái gì gọi là hot, không có khái niệm trực quan, tới giờ anh ta mới hiểu được một chút về cuộc thi thời trang, chỉ là đối với mấy cái thời trang kia, anh ta thật sự không thể thưởng thức được.

Anh ta thấy mấy bộ trang phục đó không thể mặc ra ngoài, cũng không nhìn ra được chỗ nào đẹp, mà thiết kế của em gái anh ta thì khá hơn một chút, ít nhất là có thể mặc ra ngoài, kết quả là nhận giải xuất sắc, anh ta không hiểu được.

Chu Mẫn nói đó chính là mốt, mốt là tiêu tiền, đẹp, không phải là cái thực dụng, cô bảo anh ta không cần phải lo lắng, cô sẽ khiến cho bộ trang phục do Sở Sở thiết kế được lan truyền ra rộng hơn.

Diệp Minh Bắc không nghĩ tới việc có được lan truyền ra rộng hay không, trong suốt quá trình cuộc thi thời trang diễn ra, anh ta đã cảm thấy rất mệt mỏi, anh ta không muốn để cho Chu Mẫn cũng thấy mệt mỏi như anh ta, hiện tại cũng đang là tháng ở cữ của cô, lỡ cô mệt đến sinh bệnh thì sao?

Anh hy vọng là Chu Mẫn có thể dưỡng sức thật tốt, cũng may là còn hơn một tháng nữa.

Nghe tin mẹ Diệp đã tới kinh đô một cách thuận lợi và bình an, từ cuộc điện thoại của con trai thì cha Diệp cũng cảm thấy yên tâm, mỗi ngày Triệu Văn Thao đều ghé thăm nhà cha vợ một lần, hắn cũng quan tâm không biết mẹ vợ đến nơi chưa, có bị đi lạc hay không.

Cũng may, mẹ vợ hắn là một người thông minh, từ cha vợ nơi nào biết cũng trước tiên nói cho dâu.

Mặc dù Diệp Sở Sở biết mẹ của cô thông minh, nhưng dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên bà đi xa nhà, nên dĩ nhiên cô cũng lo lắng chi mẹ, cũng may là bà đã thượng lộ bình an.

“Bà nội đi lên kinh đô để trông con cho mợ ba, Tiểu Bạch Dương, con có nhớ bà nội không?” Diệp Sở Sở vừa rửa mặt cho con trai vừa nói.

Cô dùng sữa để rửa mặt cho con trai, lúc rửa xong đi ra ngoài, thì làn da của đứa trẻ trắng nõn lại rất đẹp.

Dáng vẻ hiện tại của Tiểu Bạch Dương càng ngày càng trông giống như người làm mẹ là cô vậy, mặt mũi cứ như tranh vẽ, đôi mắt đen nhánh lại vừa sáng, nhìn một cái là đã biết có vẻ thông minh rồi.

“A a.” Tiểu Bạch Dương giơ bàn tay bé nhỏ lên mà đáp lại mẹ.

Diệp Sở Sở bị con trai chọc cười: “Tiểu Bạch Dương của chúng ta nhớ bà nội đúng không, đợi bà nội con về, sẽ mang đồ ăn ngon tới cho con nhé.”

Vừa mới nói tới đồ ăn ngon là khỉ nhỏ nhảy tới, nó kêu kéc kéc.

Khỉ nhỏ ăn giỏi ngủ ngoan, thỉnh thoảng nó làm việc cũng được thưởng khá nhiều, mấy tháng nay nó cũng đã mập hơn, đôi mắt ti hí lấp la lấp lánh, nhìn càng ngày càng lanh lợi.

“Tài Tài cũng nhớ bà nội sao.” Diệp Sở Sở sờ đầu của khỉ con rồi nói: “Bà nội quay về cũng cho mày đồ ăn ngon.”

Khỉ nhỏ cảm thấy hài lòng, mà dựa vào người của Diệp Sở Sở và kêu kéc kéc.

Diệp Sở Sở cảm thấy khỉ nhỏ xem cô như là mẹ nó vậy, nếu không thì nó cũng sẽ không ỷ lại vào cô như vậy, ngay từ lần gặp đầu tiên là cô đã thấy nó rất gần gũi với cô rồi.

“Vợ à, các em nói chuyện sôi nổi thật đấy!” Triệu Văn Thao quay về từ bên ngoài.

“A a!” Tiểu Bạch Dương thấy cha quay về là nhanh chóng quơ quơ cái tay bé nhỏ và gọi hắn, hai cái bắp chân không ngừng đạp đạp xuống, trông có vẻ như đang rất vui.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play