Thái độ của anh kiên quyết vô cùng, bóng lưng thẳng tắp, nhưng Kỷ Thanh Nghiễn lại nhận ra anh đang run nhè nhẹ.
Giống như dây cung bị kéo căng hết mức.
…
Cậu không muốn để anh đi.
Lúc cậu vừa biết anh sắp phải đi, cậu thấy khổ sở lắm, kiểu như… anh đi rồi, lòng cậu chìm xuống đáy biển vậy.
Dường như, cậu không chấp nhận được việc anh phải rời đi.
Đến tột cùng là vì sao anh phải đi chứ.
Liệu cậu có cớ gì, níu kéo anh ở lại?
Cậu muốn giữ lấy anh, thậm chí cậu còn vụng về hỏi anh định ở đâu tiếp theo.
Thái độ của anh lại kín kẽ, cậu không biết cậu nên nói gì để ứng lời anh.
Cậu chỉ không muốn anh đi…
Không muốn anh đi.
Quan Nghị – cái tên nói lên nết người. Ngay từ lần đầu tiên gặp anh, cậu cảm thấy anh rất chững chạc, đáng tin cậy.
Thái độ của anh hờ hững… nhưng mẹ cậu nói cậu rồi, anh chính là người anh hàng xóm thuở nhỏ của cậu, tình láng giềng hai nhà không tệ lắm, mẹ cậu bảo cậu dắt người yêu đến đón anh, lấy cớ kết bạn làm quen lẫn nhau.
Dưới sự khuyên nhủ, cổ vũ của mẹ cậu và bác sĩ Mộ, một năm trước cậu và Mộ Phi chính thức quen nhau. Dẫn người yêu đón bạn cũ, nghe thế nào cũng hợp lí mà.
Lần đầu tiên cậu chạm mắt anh, chợt cậu thấy… cảm giác như vạn năm không gặp lại anh vậy. Cả thể giới lặng im trong nháy mắt, chỉ còn mỗi anh từ từ lại gần cậu.
Chẳng lẽ trước đây họ thân nhau đến vậy? Cả hai đều là Alpha, ấy thế mà cậu chẳng thấy đồng giới đẩy nhau gì cả.
Cậu khẽ lắc đầu, tự nhắc bản thân hãy tỉnh táo lại. Đúng lúc đó Phi Phi lo lắng nắm tay áo cậu… cậu bình tĩnh lại, sờ đầu em ấy.
Không khí gặp nhau “lần đầu” vừa ngại vừa kì.
Cậu bình tĩnh chào hỏi anh dăm câu xã giao, thỉnh thoảng mỉm cười, lịch sự khách sáo, thậm chí anh còn chẳng cần cậu giúp gì cả… Lòng cậu thấy anh không giống như những gì cậu nghĩ cho lắm: anh lạnh lùng khiến người khác sợ sệt, cảm giác thân quen lúc nãy của cậu là giả rồi.
Cậu mơ hồ bắt anh nhớ kĩ số điện thoại, nhìn anh nhớ một cách bất đắc dĩ thôi cũng khiến tinh thần cậu phấn chấn lên.
Sau khi cậu đưa Phi Phi về nhà, mẹ cậu gọi điện cho cậu, hỏi chuyện đón anh ở phi trường sao rồi.
Thật ra, kể từ khi tỉnh dậy sau cuộc phẫu thuật kia, cậu có cảm giác bài xích mẹ cậu – nói cho có thì, cậu chỉ lịch sự, khách sáo với chính người mẹ của mình.
Hình như mẹ cậu thở phào nhẹ nhõm ở đầu bên kia điện thoại.
– Gần đây bác sĩ Mộ kiểm tra cho con, có nhắc con là khi nào con lại phát bệnh không?
Sau cuộc phẫu thuật kia, cậu được báo là cậu bị chứng pheromone hỗn loạn, có vẻ là bệnh di truyền hiếm thấy. Chỉ là, kể từ khi cậu tỉnh, bệnh trạng này vẫn không ảnh hưởng quá nhiều lên cậu nên cậu không chú ý đến nó lắm. Với lại, cậu còn có mẹ và bác sĩ Mộ gánh cả rồi.
Nói thật, bản thân cậu cũng chẳng để ý chuyện sống chết lắm. Kết cục cuối cùng của đời người là chết cả mà.
Có điều, mẹ cậu và bác sĩ Mộ lại cực kì để ý.
Nghĩ đến mẹ cậu lo lắng cho cơ thể cậu, thái độ cậu dịu xuống, cậu nghiêm túc trả lời:
– Dạo này thì con vẫn khỏe. Thỉnh thoảng ở một mình thì pheromone vẫn còn hơi hỗn loạn, nhưng nếu ở bên Phi Phi thì không bị nữa, ngoài ra… hẳn cũng không.
Mẹ cậu “ừ” một tiếng, lặng lẽ gác máy.
Vài ngày sau, mẹ cậu hỏi cậu, rằng cậu có chịu rủ Quan Nghị đến ở chung một nhà hay không.
Cậu ngạc nhiên trước lời đề nghị này của mẹ, nhưng lòng cậu không hề bài xích anh… thậm chí, cậu còn thấy vui vẻ. Thế nên, cậu nhanh chóng nhận lời.
Lúc cậu đề nghị anh, cậu cứ ngỡ anh sẽ từ chối. Nào ngờ, anh không hề.
Sau khi ở cùng nhà, cậu và anh tiếp xúc với nhau nhiều hơn.
Anh càng lúc càng khác so với tưởng tượng của cậu: anh dịu dàng, anh chững chạc, anh luôn suy nghĩ cho người khác.
Chỉ là, anh khá kiệm lời.
Cậu tự biết mình có một thói quen xấu – có từ trước khi ở chung với anh cơ – ấy là cậu thường tự tỉnh giấc lúc nửa đêm vì ánh đèn quá chói rồi tắt đèn, cậu cũng thường tự nhốt mình trong phòng mỗi khi vẽ tranh, cậu cũng thường rơi vào trạng thái sa sút tinh thần… Ngày đầu tiên anh về chung một nhà với cậu, anh dịu dàng cải thiện thói quen xấu của cậu, anh còn chân thành khen ngợi, tán thưởng tác phẩm của cậu, ánh mắt anh chỉ có tranh cậu… tuyệt đối không phải anh giả vờ đâu.
Dưới ánh mắt chẳng giấu giếm điều chi ấy, cậu cảm thấy cậu đang phiêu bồng giữa những áng mây trên trời thu, ấm áp và mềm mại.
Lại hơi ngại ngùng, lại hơi lo lắng.
Anh là người duy nhất cậu gặp mà không cho cậu địch ý từ những đồng loại Alpha khác của cậu.
Cậu không biết cậu nên làm gì với anh nữa.
Thời gian dần trôi, chứng bệnh của cậu càng ngày càng thuyên giảm. Mẹ cậu gọi điện cho cậu, nghe tin ấy, mẹ vui vẻ, nhưng cũng hơi lo.
Mẹ do dự hỏi cậu về tình hình cậu với Phi Phi gần đây.
Cậu đáp, cậu muốn đi du lịch tình nhân với Phi Phi.
Cậu biết cậu thích Phi Phi. Khi tỉnh dậy sau cuộc phẫu thuật ấy, cảm giác thân quen Phi Phi mang đến cho cậu không phải là giả. Tuy cậu mất trí nhớ, cảm thấy đâu đó trong miền ký ức của mình trống rỗng, nhưng mà cậu vẫn đối xử với em ấy rất tốt theo quán tính – chăm sóc em ấy – khiến lòng cậu bình tĩnh hơn rất nhiều, thật giống như… chỗ trống kia được lấp lại vậy.
Cậu luôn muốn vẽ Phi Phi, thậm chí đầu cậu đã bày sẵn màu nào phân bố ở đâu. Tuy vẽ xong, Phi Phi không mấy hài lòng, còn cậu vẫn thấy hơi buồn bã, mất mát, nhưng rồi… cậu đã làm được.
Cậu muốn đi du lịch với em ấy. Em ấy trước giờ chơi trò chơi nhiều đến nhàm, nhưng vẫn giống như bao bạn nhỏ khác – cực kì có hứng với việc đi du lịch. Thế là cậu cũng có chút hy vọng cho chuyến du lịch này.
Lần trước bất cẩn say rượu, cậu bị pheromone ngọt ngào của em ấy ảnh hưởng nên lỡ cắn tuyến thể của em ấy… Hậu quả là em ấy bơ cậu những mấy ngày, cậu áy náy, đành đối xử tốt hơn với em.
Nhanh chóng lên kế hoạch du lịch xong xuôi.
Sau khi mẹ cậu hài lòng gác máy, cậu hỏi Quan Nghị xem nước ngoài kia của anh có chốn thăm thú nào không.
Anh ngẩn người, nhất là lúc nhìn cậu, Có những lúc anh đang ở gần cậu, có những lúc lại thấy anh ở đâu xa xôi lắm.
Gần đây anh còn hay ngẩn người, hút rất nhiều thuốc, thoạt trông cô đơn, hiu quạnh.
Cậu không thích anh như thế: một Quan Nghị như thế khiến cậu khó chịu, nhưng cậu chẳng biết khuyên anh như nào cả, chỉ có thể ngập ngừng nhắc anh, “hút thuốc… không tốt đâu”.
Anh khẽ mỉm cười, nói với cậu, hồi anh ở nước ngoài, anh chưa từng đi du lịch bao giờ.
Thật khó tin. Cậu tròn mắt nhìn anh im lặng, chợt thấy xót anh, hai mắt cậu nóng lên.
Vì sao lại vậy chứ.
Rồi đi siêu thị với anh, cậu tình cờ phát hiện.
Anh thích cậu…
Đó là lúc cậu mượn điện thoại của anh để tự sướng, chợt cậu thấy album “một mảnh tình” của anh, đại não cậu trống rỗng liền.
Cậu là Alpha, anh cũng là Alpha, anh lại giữ nguyên cái album như vậy trong điện thoại, tên album là mảnh tình – ám chỉ anh… anh thích cậu?
Cậu quay đầu nhìn phản ứng của anh, thấy anh mấp môi, mặt anh tái đi, tay anh giật điện thoại.
Thoạt đầu cậu còn hoang mang, một loạt phản ứng này của anh nhắc cậu biết mọi chuyện đúng là thật.
Nhất thời, cậu không thể tả tâm trạng cậu như nào nữa.
Xấu hổ, mơ hồ, lo âu, không biết nên làm gì, thậm chí cậu thấy hơi… ngại.
Một Alpha xuất sắc, dịu dàng như vậy, lại thích cậu. Còn cậu khẽ thấy lòng mình mềm ra.
Rồi cậu thấy khổ sở.
Cậu kể với anh rất nhiều về Phi Phi.
Cậu còn mời em ấy về nhà, trước mặt anh, không biết nhiêu lần.
Đó chỉ là thói quen thích tâm sự, chia sẻ chuyện của mình với anh thôi. Cậu không ngờ, anh vẫn thầm thích cậu.
Tác giả có lời muốn nói:
Còn tiếp.
Phiên ngoại tầm ba – năm chương, em Kỷ sẽ nhớ lại hết nha. Cảnh báo BE!!! (nghiêm túc)
Có điều mình sẽ có phiên ngoại trùng sinh HE hoặc OE á. Nếu các bạn không muốn chiếc BE này thì cứ nhảy thẳng đến phiên ngoại luôn nha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT